Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 327: Thần trộm quốc tế chẳng qua cũng chỉ là tên trộm mà thôi (90-6)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Gia tộc lớn như vậy, không thể nào không có con cháu!"Ừ. . . . . . Có một, một người con trai. . . . . . Nhưng là, trừ tên giả cùng giới tính ra thì không có bất kỳ tài liệu nào. Người này, xuất quỷ nhập thần, dù sao, cũng rất thần bí!"Xuất quỷ nhập thần?Thần bí?Thấy tâm trạng của Lênh Hồ Ly có chút trùng xuống, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc cười cười, ác ý cười về phía điện thoại: "Lệnh Hồ Ly, em quá coi trọng anh rồi, thậm chí cái tên cũng không điều tra được, sao anh lại có thể ăn cơm nhiều năm như vậy chứ!”Quả nhiên, Lệnh Hồ Ly lập tức giơ chân, hung hăng phản bác: " Hắn xuất quỷ nhập thần, ngay cả gia phả cũng chỉ có tên họ? Em đừng coi anh là thần... Không làm gì còn....”Nguyệt Trì Lạc tiếp tục quở trách: "Chính anh không có tài cán, còn trách ai? Một người thần bí thế nào cũng không thể không có một chút tin tức như không khí vậy chứ?”Lần này, Lệnh Hồ Ly ngừng lại một chút, mới nói thật nhỏ: "Không phải em cũng vậy sao?’"Em làm sao?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nghi hoặc.Lệnh Hồ Ly nói: "Không phải em cũng biến mất hai năm sao? Trong hai năm này không có chút tin tức nào của em cả, cho dù anh có điều bao người đi tìm, cũng không có chút tin tức... A Lạc, hai năm nay, rốt cuộc em đi đâu?”Rốt cuộc em đi đâu?Một câu cuối cùng, Lệnh Hồ Ly hỏi cực kỳ nghiêm túc, ngay cả nét mặt thường ngày cũng trở nên nghiêm túc.Thậm chí. . . . . . Mang theo vẻ cô đơn và thương cảm.Sau hai năm, một thanh niên đẹp trai, đôi mắt hoa đào diễm tuyệt cũng trở nên ảm đảm rất nhiều.Đôi môi như phấn nhấp nhẹ, mang vẻ tái nhợt.Cả người thoạt nhìn cô đơn mà cao quý.Cách điện thoại, Nguyệt Trì Lạc không thấy được cảm giác thương tâm của hắn.Ngược lại, bởi vì câu hỏi của Lệnh Hồ Ly, khiến cô chú ý tới một điều, thậm chí không nhận ra sự thương cảm trong giọng nói của Lệnh Hồ Ly.Điều này khiến mặc cô vui mừng hơn chút, mặt mày hớn hởi nói:"Tái Tái. . . . . . Em nghĩ đến vài chuyện, em phải tìm Đông Phương Tuyết xác minh. Về phần thiếu gia trực hệ nhà họ Nam Cung đó, anh tiếp tục tra nhé. Từ chi bên nhà họ Nam Cung......"
Gia tộc lớn như vậy, không thể nào không có con cháu!
"Ừ. . . . . . Có một, một người con trai. . . . . . Nhưng là, trừ tên giả cùng giới tính ra thì không có bất kỳ tài liệu nào. Người này, xuất quỷ nhập thần, dù sao, cũng rất thần bí!"
Xuất quỷ nhập thần?
Thần bí?
Thấy tâm trạng của Lênh Hồ Ly có chút trùng xuống, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc cười cười, ác ý cười về phía điện thoại: "Lệnh Hồ Ly, em quá coi trọng anh rồi, thậm chí cái tên cũng không điều tra được, sao anh lại có thể ăn cơm nhiều năm như vậy chứ!”
Quả nhiên, Lệnh Hồ Ly lập tức giơ chân, hung hăng phản bác: " Hắn xuất quỷ nhập thần, ngay cả gia phả cũng chỉ có tên họ? Em đừng coi anh là thần... Không làm gì còn....”
Nguyệt Trì Lạc tiếp tục quở trách: "Chính anh không có tài cán, còn trách ai? Một người thần bí thế nào cũng không thể không có một chút tin tức như không khí vậy chứ?”
Lần này, Lệnh Hồ Ly ngừng lại một chút, mới nói thật nhỏ: "Không phải em cũng vậy sao?’
"Em làm sao?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nghi hoặc.
Lệnh Hồ Ly nói: "Không phải em cũng biến mất hai năm sao? Trong hai năm này không có chút tin tức nào của em cả, cho dù anh có điều bao người đi tìm, cũng không có chút tin tức... A Lạc, hai năm nay, rốt cuộc em đi đâu?”
Rốt cuộc em đi đâu?
Một câu cuối cùng, Lệnh Hồ Ly hỏi cực kỳ nghiêm túc, ngay cả nét mặt thường ngày cũng trở nên nghiêm túc.
Thậm chí. . . . . . Mang theo vẻ cô đơn và thương cảm.
Sau hai năm, một thanh niên đẹp trai, đôi mắt hoa đào diễm tuyệt cũng trở nên ảm đảm rất nhiều.
Đôi môi như phấn nhấp nhẹ, mang vẻ tái nhợt.
Cả người thoạt nhìn cô đơn mà cao quý.
Cách điện thoại, Nguyệt Trì Lạc không thấy được cảm giác thương tâm của hắn.
Ngược lại, bởi vì câu hỏi của Lệnh Hồ Ly, khiến cô chú ý tới một điều, thậm chí không nhận ra sự thương cảm trong giọng nói của Lệnh Hồ Ly.
Điều này khiến mặc cô vui mừng hơn chút, mặt mày hớn hởi nói:
"Tái Tái. . . . . . Em nghĩ đến vài chuyện, em phải tìm Đông Phương Tuyết xác minh. Về phần thiếu gia trực hệ nhà họ Nam Cung đó, anh tiếp tục tra nhé. Từ chi bên nhà họ Nam Cung......"
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Gia tộc lớn như vậy, không thể nào không có con cháu!"Ừ. . . . . . Có một, một người con trai. . . . . . Nhưng là, trừ tên giả cùng giới tính ra thì không có bất kỳ tài liệu nào. Người này, xuất quỷ nhập thần, dù sao, cũng rất thần bí!"Xuất quỷ nhập thần?Thần bí?Thấy tâm trạng của Lênh Hồ Ly có chút trùng xuống, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc cười cười, ác ý cười về phía điện thoại: "Lệnh Hồ Ly, em quá coi trọng anh rồi, thậm chí cái tên cũng không điều tra được, sao anh lại có thể ăn cơm nhiều năm như vậy chứ!”Quả nhiên, Lệnh Hồ Ly lập tức giơ chân, hung hăng phản bác: " Hắn xuất quỷ nhập thần, ngay cả gia phả cũng chỉ có tên họ? Em đừng coi anh là thần... Không làm gì còn....”Nguyệt Trì Lạc tiếp tục quở trách: "Chính anh không có tài cán, còn trách ai? Một người thần bí thế nào cũng không thể không có một chút tin tức như không khí vậy chứ?”Lần này, Lệnh Hồ Ly ngừng lại một chút, mới nói thật nhỏ: "Không phải em cũng vậy sao?’"Em làm sao?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nghi hoặc.Lệnh Hồ Ly nói: "Không phải em cũng biến mất hai năm sao? Trong hai năm này không có chút tin tức nào của em cả, cho dù anh có điều bao người đi tìm, cũng không có chút tin tức... A Lạc, hai năm nay, rốt cuộc em đi đâu?”Rốt cuộc em đi đâu?Một câu cuối cùng, Lệnh Hồ Ly hỏi cực kỳ nghiêm túc, ngay cả nét mặt thường ngày cũng trở nên nghiêm túc.Thậm chí. . . . . . Mang theo vẻ cô đơn và thương cảm.Sau hai năm, một thanh niên đẹp trai, đôi mắt hoa đào diễm tuyệt cũng trở nên ảm đảm rất nhiều.Đôi môi như phấn nhấp nhẹ, mang vẻ tái nhợt.Cả người thoạt nhìn cô đơn mà cao quý.Cách điện thoại, Nguyệt Trì Lạc không thấy được cảm giác thương tâm của hắn.Ngược lại, bởi vì câu hỏi của Lệnh Hồ Ly, khiến cô chú ý tới một điều, thậm chí không nhận ra sự thương cảm trong giọng nói của Lệnh Hồ Ly.Điều này khiến mặc cô vui mừng hơn chút, mặt mày hớn hởi nói:"Tái Tái. . . . . . Em nghĩ đến vài chuyện, em phải tìm Đông Phương Tuyết xác minh. Về phần thiếu gia trực hệ nhà họ Nam Cung đó, anh tiếp tục tra nhé. Từ chi bên nhà họ Nam Cung......"