Tác giả:

“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung…

Chương 72: Vào điện gặp vua

Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Một thoáng bước vào cửa cung kia, ta đem tất cả suy nghĩ, tất cả tâm tình toàn bộ chôn giấu, ta không biết trong triều đình này các vị đại quan ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Ta cũng không biết trong triều đình này lòng người rốt cuộc có bao nhiêu hiểm ác. Ta chỉ biết, đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày gặp nhau, tâm tư giấu giếm trong lòng mỗi người, dần dần tất cả đều sẽ bị vạch trần. Như vậy, ta mới có thể phán đoán, ai là kẻ thù, ai là bạn bè!!“Trạng nguyên gia, lát nữa khi quan tuyên triệu ở bên trong gọi, ngài sẽ có thể bước vào Kim Loan điện ra mắt hoàng thượng.” Quan binh dẫn ta vào nói với ta.Ta gật đầu một cái, sau đó đứng ở ngoài Kim Loan điện, chờ người khác tuyên triệu.“Truyền kim khoa Trạng nguyên vào điện gặp vua!” Âm thanh này hô lên, ta sửa sang lại áo bào trên người, ưỡn ngực, từng bước một hướng tới Kim Loan điện.Mặc dù, hiện giờ ta không cách nào nói cho bọn họ biết ta là nữ tử.Nhưng, khí thế của ta tuyệt đối không thể bại bởi bất kỳ nam tử nào trong Kim Loan điện này, ngày sau, ta còn muốn nói cho bọn họ biết, chuyện nam tử có thể làm, nữ tử như ta cũng có thể làm được, hơn nữa, so với bọn họ còn làm tốt hơn.Ánh mắt của ta nhìn nam tử ngồi ở vị trí Hoàng thất trên Kim Loan điện, ông ta - chính là đương kim thiên tử, chính là hôn quân đã đẩy dân chúng trong nước đến cảnh dầu sôi lửa bỏng, hôn quân vô năng.Ông ta mặc bộ Long bào màu trắng, nhưng so với long bào của hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu dùng không giống nhau, rõ ràng phía trên đó thêu con rồng lớn hơn rất nhiều, vương miện trên đầu cũng có vẻ trang nghiêm vô cùng, mà tuổi của ông ta mới hơn bốn mươi, nhưng nhìn tinh thần rất uể oải, hình thể cũng hơi mập, mặc dù ông ta là Thiên Tử, nhưng ta không nhìn thấy bất kỳ long uy nào của ông ta, thậm chí còn không bằng uy lực thỉnh thoảng của Bạch Nguyệt Diệu.Vậy Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân tuấn mỹ, đẹp trai thế kia rốt cuộc là giống ai đây?Trên Kim Loan điện, mỗi bước ta đi cũng cảm thấy ánh mắt văn võ bá quan đánh vào trên người ta đều không mấy thiện cảm, ta thậm chí có cảm giác lạnh lẽo đang xâm nhập thân thể của ta.Trong đó có một ánh mắt chăm chú nhìn ta, ta khẽ liếc mắt, lúc này mới phát hiện, ánh mắt chăm chú nhìn ta chính là từ Bạch Nguyệt Diệu phát ra, tròng mắt hắn dường như tràn đầy tức giận, ta không biết, ta tới giám khảo rốt cuộc làm gì đắc tội với hắn?Đứng ở bên trái Bạch Nguyệt Diệu là Bạch Tinh Ngân, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ khó tin, quả thật, biết thân phận thật của ta, ở cổ đại này chỉ có ba người, một là Bạch Nguyệt Diệu, hai là Bạch Tinh Ngân và người cuối cùng chính là Huyễn Ngâm Phong. Nhớ lại đêm đó, ta có thể cảm nhận được, Huyễn Ngâm Phong biết ta là nữ tử mới hôn ta, nhưng, từ lúc nào hắn bắt đầu biết ta là nữ tử đây?Chờ ta định thần nhìn lại, nhìn thấy người đứng bên phải Bạch Nguyệt Diệu, hắn cũng mặc Long bào trắng, khuôn mặt trắng nõn, lộ ra cảm giác lãnh tuấn, tròng mắt đen nhánh thâm sâu, màu sắc mê động lòng người, lông mày đậm, mũi cao thẳng, môi tuyệt mỹ, hoàn toàn mang vẻ đường hoàng mà cao quý cùng ưu nhã, nhìn tuổi ước chừng khoảng hai mươi lăm, nếu ta đoán không sai, người bên phải Bạch Nguyệt Diệu này chính là người trong《 Kinh đô Vân Long 》 ghi lại, Đại hoàng tử - Bạch Nhật Uyên sao?Huynh đệ bọn họ ba người đứng trên Kim Loan điện không thể nghi ngờ là một cảnh mê người, bất quá, cuối cùng ta cảm thấy Bạch Tinh Ngân dường như so với Bạch Nhật Uyên dáng dấp giống nhau nhiều hơn, chẳng lẽ, bọn họ mới là huynh đệ cùng mẹ?

Một thoáng bước vào cửa cung kia, ta đem tất cả suy nghĩ, tất cả tâm tình toàn bộ chôn giấu, ta không biết trong triều đình này các vị đại quan ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Ta cũng không biết trong triều đình này lòng người rốt cuộc có bao nhiêu hiểm ác. Ta chỉ biết, đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày gặp nhau, tâm tư giấu giếm trong lòng mỗi người, dần dần tất cả đều sẽ bị vạch trần. Như vậy, ta mới có thể phán đoán, ai là kẻ thù, ai là bạn bè!!

“Trạng nguyên gia, lát nữa khi quan tuyên triệu ở bên trong gọi, ngài sẽ có thể bước vào Kim Loan điện ra mắt hoàng thượng.” Quan binh dẫn ta vào nói với ta.

Ta gật đầu một cái, sau đó đứng ở ngoài Kim Loan điện, chờ người khác tuyên triệu.

“Truyền kim khoa Trạng nguyên vào điện gặp vua!” Âm thanh này hô lên, ta sửa sang lại áo bào trên người, ưỡn ngực, từng bước một hướng tới Kim Loan điện.

Mặc dù, hiện giờ ta không cách nào nói cho bọn họ biết ta là nữ tử.

Nhưng, khí thế của ta tuyệt đối không thể bại bởi bất kỳ nam tử nào trong Kim Loan điện này, ngày sau, ta còn muốn nói cho bọn họ biết, chuyện nam tử có thể làm, nữ tử như ta cũng có thể làm được, hơn nữa, so với bọn họ còn làm tốt hơn.

Ánh mắt của ta nhìn nam tử ngồi ở vị trí Hoàng thất trên Kim Loan điện, ông ta - chính là đương kim thiên tử, chính là hôn quân đã đẩy dân chúng trong nước đến cảnh dầu sôi lửa bỏng, hôn quân vô năng.

Ông ta mặc bộ Long bào màu trắng, nhưng so với long bào của hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu dùng không giống nhau, rõ ràng phía trên đó thêu con rồng lớn hơn rất nhiều, vương miện trên đầu cũng có vẻ trang nghiêm vô cùng, mà tuổi của ông ta mới hơn bốn mươi, nhưng nhìn tinh thần rất uể oải, hình thể cũng hơi mập, mặc dù ông ta là Thiên Tử, nhưng ta không nhìn thấy bất kỳ long uy nào của ông ta, thậm chí còn không bằng uy lực thỉnh thoảng của Bạch Nguyệt Diệu.

Vậy Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân tuấn mỹ, đẹp trai thế kia rốt cuộc là giống ai đây?

Trên Kim Loan điện, mỗi bước ta đi cũng cảm thấy ánh mắt văn võ bá quan đánh vào trên người ta đều không mấy thiện cảm, ta thậm chí có cảm giác lạnh lẽo đang xâm nhập thân thể của ta.

Trong đó có một ánh mắt chăm chú nhìn ta, ta khẽ liếc mắt, lúc này mới phát hiện, ánh mắt chăm chú nhìn ta chính là từ Bạch Nguyệt Diệu phát ra, tròng mắt hắn dường như tràn đầy tức giận, ta không biết, ta tới giám khảo rốt cuộc làm gì đắc tội với hắn?

Đứng ở bên trái Bạch Nguyệt Diệu là Bạch Tinh Ngân, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ khó tin, quả thật, biết thân phận thật của ta, ở cổ đại này chỉ có ba người, một là Bạch Nguyệt Diệu, hai là Bạch Tinh Ngân và người cuối cùng chính là Huyễn Ngâm Phong. Nhớ lại đêm đó, ta có thể cảm nhận được, Huyễn Ngâm Phong biết ta là nữ tử mới hôn ta, nhưng, từ lúc nào hắn bắt đầu biết ta là nữ tử đây?

Chờ ta định thần nhìn lại, nhìn thấy người đứng bên phải Bạch Nguyệt Diệu, hắn cũng mặc Long bào trắng, khuôn mặt trắng nõn, lộ ra cảm giác lãnh tuấn, tròng mắt đen nhánh thâm sâu, màu sắc mê động lòng người, lông mày đậm, mũi cao thẳng, môi tuyệt mỹ, hoàn toàn mang vẻ đường hoàng mà cao quý cùng ưu nhã, nhìn tuổi ước chừng khoảng hai mươi lăm, nếu ta đoán không sai, người bên phải Bạch Nguyệt Diệu này chính là người trong《 Kinh đô Vân Long 》 ghi lại, Đại hoàng tử - Bạch Nhật Uyên sao?

Huynh đệ bọn họ ba người đứng trên Kim Loan điện không thể nghi ngờ là một cảnh mê người, bất quá, cuối cùng ta cảm thấy Bạch Tinh Ngân dường như so với Bạch Nhật Uyên dáng dấp giống nhau nhiều hơn, chẳng lẽ, bọn họ mới là huynh đệ cùng mẹ?

Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Một thoáng bước vào cửa cung kia, ta đem tất cả suy nghĩ, tất cả tâm tình toàn bộ chôn giấu, ta không biết trong triều đình này các vị đại quan ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Ta cũng không biết trong triều đình này lòng người rốt cuộc có bao nhiêu hiểm ác. Ta chỉ biết, đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày gặp nhau, tâm tư giấu giếm trong lòng mỗi người, dần dần tất cả đều sẽ bị vạch trần. Như vậy, ta mới có thể phán đoán, ai là kẻ thù, ai là bạn bè!!“Trạng nguyên gia, lát nữa khi quan tuyên triệu ở bên trong gọi, ngài sẽ có thể bước vào Kim Loan điện ra mắt hoàng thượng.” Quan binh dẫn ta vào nói với ta.Ta gật đầu một cái, sau đó đứng ở ngoài Kim Loan điện, chờ người khác tuyên triệu.“Truyền kim khoa Trạng nguyên vào điện gặp vua!” Âm thanh này hô lên, ta sửa sang lại áo bào trên người, ưỡn ngực, từng bước một hướng tới Kim Loan điện.Mặc dù, hiện giờ ta không cách nào nói cho bọn họ biết ta là nữ tử.Nhưng, khí thế của ta tuyệt đối không thể bại bởi bất kỳ nam tử nào trong Kim Loan điện này, ngày sau, ta còn muốn nói cho bọn họ biết, chuyện nam tử có thể làm, nữ tử như ta cũng có thể làm được, hơn nữa, so với bọn họ còn làm tốt hơn.Ánh mắt của ta nhìn nam tử ngồi ở vị trí Hoàng thất trên Kim Loan điện, ông ta - chính là đương kim thiên tử, chính là hôn quân đã đẩy dân chúng trong nước đến cảnh dầu sôi lửa bỏng, hôn quân vô năng.Ông ta mặc bộ Long bào màu trắng, nhưng so với long bào của hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu dùng không giống nhau, rõ ràng phía trên đó thêu con rồng lớn hơn rất nhiều, vương miện trên đầu cũng có vẻ trang nghiêm vô cùng, mà tuổi của ông ta mới hơn bốn mươi, nhưng nhìn tinh thần rất uể oải, hình thể cũng hơi mập, mặc dù ông ta là Thiên Tử, nhưng ta không nhìn thấy bất kỳ long uy nào của ông ta, thậm chí còn không bằng uy lực thỉnh thoảng của Bạch Nguyệt Diệu.Vậy Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân tuấn mỹ, đẹp trai thế kia rốt cuộc là giống ai đây?Trên Kim Loan điện, mỗi bước ta đi cũng cảm thấy ánh mắt văn võ bá quan đánh vào trên người ta đều không mấy thiện cảm, ta thậm chí có cảm giác lạnh lẽo đang xâm nhập thân thể của ta.Trong đó có một ánh mắt chăm chú nhìn ta, ta khẽ liếc mắt, lúc này mới phát hiện, ánh mắt chăm chú nhìn ta chính là từ Bạch Nguyệt Diệu phát ra, tròng mắt hắn dường như tràn đầy tức giận, ta không biết, ta tới giám khảo rốt cuộc làm gì đắc tội với hắn?Đứng ở bên trái Bạch Nguyệt Diệu là Bạch Tinh Ngân, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ khó tin, quả thật, biết thân phận thật của ta, ở cổ đại này chỉ có ba người, một là Bạch Nguyệt Diệu, hai là Bạch Tinh Ngân và người cuối cùng chính là Huyễn Ngâm Phong. Nhớ lại đêm đó, ta có thể cảm nhận được, Huyễn Ngâm Phong biết ta là nữ tử mới hôn ta, nhưng, từ lúc nào hắn bắt đầu biết ta là nữ tử đây?Chờ ta định thần nhìn lại, nhìn thấy người đứng bên phải Bạch Nguyệt Diệu, hắn cũng mặc Long bào trắng, khuôn mặt trắng nõn, lộ ra cảm giác lãnh tuấn, tròng mắt đen nhánh thâm sâu, màu sắc mê động lòng người, lông mày đậm, mũi cao thẳng, môi tuyệt mỹ, hoàn toàn mang vẻ đường hoàng mà cao quý cùng ưu nhã, nhìn tuổi ước chừng khoảng hai mươi lăm, nếu ta đoán không sai, người bên phải Bạch Nguyệt Diệu này chính là người trong《 Kinh đô Vân Long 》 ghi lại, Đại hoàng tử - Bạch Nhật Uyên sao?Huynh đệ bọn họ ba người đứng trên Kim Loan điện không thể nghi ngờ là một cảnh mê người, bất quá, cuối cùng ta cảm thấy Bạch Tinh Ngân dường như so với Bạch Nhật Uyên dáng dấp giống nhau nhiều hơn, chẳng lẽ, bọn họ mới là huynh đệ cùng mẹ?

Chương 72: Vào điện gặp vua