Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 339: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (102-10)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hình như hận không thể dùng ánh mắt mà lăng trì cô.Biết hắn đang tức giận, Nguyệt Trì Lạc nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, mỉm cười lấy lòng.Sau đó, ngoài dự đoán, cô lấy một chiếc cà vạt màu xám từ trong túi ra, vòng tay qua cổ Đông Phương Tuyết, khẽ ngẩng đầu lên, chuyên chú mà nghiêm túc nhìn vào hắn, thành thạo đeo cà vạt cho hắn.Thân thể Đông Phương Tuyết đứng thẳng tắp, mắt nhìn xuống chóp mũi nhỏ xinh và ánh mắt chuyên chú của Nguyệt Trì Lạc mà lòng hắn dần ấm áp. Tâm trạng vốn buồn bực như thể bầu trời sáng sau cơn mưa, thậm chí còn nhìn thấy cầu vồng sặc sỡ.Làn môi như thoa son khẽ nhếch lên.Có phải vợ mình không tốt bằng người khác?Cho dù không tốt thì sao đây?Trong lòng hắn, từng dáng điệu của cô, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc giận hoặc dữ, hoặc buồn bã hoặc oán thán, những tâm trạng này đều nảy sinh vì hắn, đều chỉ dành cho hắn, duy chỉ có hắn, chỉ có hắn và cô!Chỉ cần như vậy, không phải tốt lắm rồi sao?!Ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc bất giác vô cùng dịu dàng.Nam Cung Tĩnh thấy vậy mà đau lòng.Cô siết chặt tay, móng tay sơn màu hồng nhạt găm chặt vào lòng bàn tay, tạo thành những vết hình trăng non.Cô không cam lòng ....!Từ trước đến nay, Đông Phương Tuyết là người cô tốn công tốn sức nhất!Làm sao cô có thể cho phép mình thất bại?Dù phải trả bất cứ giá nào, cô nhất định phải có được hắn!Nam Cung Tĩnh cúi đầu, không nhìn cặp vợ chồng rất hài hòa, rất xứng đôi, rất bắt mắt này nữa.Đeo cà vạt xong, Nguyệt Trì Lạc phủi tay, v**t v* khuôn mặt mềm mại của Đông Phương Tuyết, thấy rằng cơn giận của hắn đã tiêu tan không ít.Vì vậy, nụ cười còn mang vẻ hài lòng: "Biết cái này gọi là gì không? Ừm. . . . . . Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (*). A Tuyết, em tới đúng lúc chứ?"(*) Ví với việc giúp đỡ người khác khi họ đang cầnNói xong, trừng mắt nhìn Đông Phương Tuyết.Đôi mắt hệt như ngọc trai đen, mang theo ý cười rạng rỡ, có thể làm lóe mắt tất cả mọi người.Nhưng trong màu đen sâu không thấy đáy đó. Dưới ánh mặt trời, lại lóe lên ánh sáng u lam, dường như trong màu đen còn có màu u lam nhạt nhòa?Nhưng màu đen đó lại có vẻ bất thường.
Hình như hận không thể dùng ánh mắt mà lăng trì cô.
Biết hắn đang tức giận, Nguyệt Trì Lạc nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, mỉm cười lấy lòng.
Sau đó, ngoài dự đoán, cô lấy một chiếc cà vạt màu xám từ trong túi ra, vòng tay qua cổ Đông Phương Tuyết, khẽ ngẩng đầu lên, chuyên chú mà nghiêm túc nhìn vào hắn, thành thạo đeo cà vạt cho hắn.
Thân thể Đông Phương Tuyết đứng thẳng tắp, mắt nhìn xuống chóp mũi nhỏ xinh và ánh mắt chuyên chú của Nguyệt Trì Lạc mà lòng hắn dần ấm áp. Tâm trạng vốn buồn bực như thể bầu trời sáng sau cơn mưa, thậm chí còn nhìn thấy cầu vồng sặc sỡ.
Làn môi như thoa son khẽ nhếch lên.
Có phải vợ mình không tốt bằng người khác?
Cho dù không tốt thì sao đây?
Trong lòng hắn, từng dáng điệu của cô, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc giận hoặc dữ, hoặc buồn bã hoặc oán thán, những tâm trạng này đều nảy sinh vì hắn, đều chỉ dành cho hắn, duy chỉ có hắn, chỉ có hắn và cô!
Chỉ cần như vậy, không phải tốt lắm rồi sao?!
Ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc bất giác vô cùng dịu dàng.
Nam Cung Tĩnh thấy vậy mà đau lòng.
Cô siết chặt tay, móng tay sơn màu hồng nhạt găm chặt vào lòng bàn tay, tạo thành những vết hình trăng non.
Cô không cam lòng ....!
Từ trước đến nay, Đông Phương Tuyết là người cô tốn công tốn sức nhất!
Làm sao cô có thể cho phép mình thất bại?
Dù phải trả bất cứ giá nào, cô nhất định phải có được hắn!
Nam Cung Tĩnh cúi đầu, không nhìn cặp vợ chồng rất hài hòa, rất xứng đôi, rất bắt mắt này nữa.
Đeo cà vạt xong, Nguyệt Trì Lạc phủi tay, v**t v* khuôn mặt mềm mại của Đông Phương Tuyết, thấy rằng cơn giận của hắn đã tiêu tan không ít.
Vì vậy, nụ cười còn mang vẻ hài lòng: "Biết cái này gọi là gì không? Ừm. . . . . . Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (*). A Tuyết, em tới đúng lúc chứ?"
(*) Ví với việc giúp đỡ người khác khi họ đang cần
Nói xong, trừng mắt nhìn Đông Phương Tuyết.
Đôi mắt hệt như ngọc trai đen, mang theo ý cười rạng rỡ, có thể làm lóe mắt tất cả mọi người.
Nhưng trong màu đen sâu không thấy đáy đó. Dưới ánh mặt trời, lại lóe lên ánh sáng u lam, dường như trong màu đen còn có màu u lam nhạt nhòa?
Nhưng màu đen đó lại có vẻ bất thường.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hình như hận không thể dùng ánh mắt mà lăng trì cô.Biết hắn đang tức giận, Nguyệt Trì Lạc nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, mỉm cười lấy lòng.Sau đó, ngoài dự đoán, cô lấy một chiếc cà vạt màu xám từ trong túi ra, vòng tay qua cổ Đông Phương Tuyết, khẽ ngẩng đầu lên, chuyên chú mà nghiêm túc nhìn vào hắn, thành thạo đeo cà vạt cho hắn.Thân thể Đông Phương Tuyết đứng thẳng tắp, mắt nhìn xuống chóp mũi nhỏ xinh và ánh mắt chuyên chú của Nguyệt Trì Lạc mà lòng hắn dần ấm áp. Tâm trạng vốn buồn bực như thể bầu trời sáng sau cơn mưa, thậm chí còn nhìn thấy cầu vồng sặc sỡ.Làn môi như thoa son khẽ nhếch lên.Có phải vợ mình không tốt bằng người khác?Cho dù không tốt thì sao đây?Trong lòng hắn, từng dáng điệu của cô, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc giận hoặc dữ, hoặc buồn bã hoặc oán thán, những tâm trạng này đều nảy sinh vì hắn, đều chỉ dành cho hắn, duy chỉ có hắn, chỉ có hắn và cô!Chỉ cần như vậy, không phải tốt lắm rồi sao?!Ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc bất giác vô cùng dịu dàng.Nam Cung Tĩnh thấy vậy mà đau lòng.Cô siết chặt tay, móng tay sơn màu hồng nhạt găm chặt vào lòng bàn tay, tạo thành những vết hình trăng non.Cô không cam lòng ....!Từ trước đến nay, Đông Phương Tuyết là người cô tốn công tốn sức nhất!Làm sao cô có thể cho phép mình thất bại?Dù phải trả bất cứ giá nào, cô nhất định phải có được hắn!Nam Cung Tĩnh cúi đầu, không nhìn cặp vợ chồng rất hài hòa, rất xứng đôi, rất bắt mắt này nữa.Đeo cà vạt xong, Nguyệt Trì Lạc phủi tay, v**t v* khuôn mặt mềm mại của Đông Phương Tuyết, thấy rằng cơn giận của hắn đã tiêu tan không ít.Vì vậy, nụ cười còn mang vẻ hài lòng: "Biết cái này gọi là gì không? Ừm. . . . . . Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (*). A Tuyết, em tới đúng lúc chứ?"(*) Ví với việc giúp đỡ người khác khi họ đang cầnNói xong, trừng mắt nhìn Đông Phương Tuyết.Đôi mắt hệt như ngọc trai đen, mang theo ý cười rạng rỡ, có thể làm lóe mắt tất cả mọi người.Nhưng trong màu đen sâu không thấy đáy đó. Dưới ánh mặt trời, lại lóe lên ánh sáng u lam, dường như trong màu đen còn có màu u lam nhạt nhòa?Nhưng màu đen đó lại có vẻ bất thường.