Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 350: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (113-21)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Anh thì sao? Anh và Nam Cung Tĩnh không có gì chuyện gì thì không nói chuyện với em tử tế sao? A Tĩnh A Tĩnh, xem anh gọi thắm thiết như vậy, cứ như ông nội người ta vậy."Đến bây giờ, Nguyệt Trì Lạc vẫn chưa từng quên cách Đông Phương Tuyết gọi Nam Cung Tĩnh.Lúc ấy vì chuyện này mà cô cực kỳ ghen tỵ!Một câu nói, nguyền rủa hắn hai lần.Đông Phương Tuyết nghĩ lại vừa tức vừa buồn cười. "Được rồi được rồi. . . . . . Anh và Nam Cung Tĩnh thật sự không có gì, nếu như em không yên tâm, về sau em có thể đến giám sát bất cứ lúc nào. Ừm. . . . . . Nếu như em đến công ty làm việc cùng anh thì quá tốt. Nhưng mà. . . . . . Anh đoán rằng em quá lười, nhất định không bằng lòng."A a a a a! ! !Giám sát ư, cô bằng lòng, cô thật sự bằng lòng.Nhưng đi làm. . . . . . Nguyệt Trì Lạc chu miệng, đúng là cô không muốn."Anh dành chút thời gian cho em, chớ cả ngày chỉ nghĩ tới công việc, chạy tới chạy lui, em cũng không nhàm chán đến mức nổi điên như vậy."Cô thật sự quá nhàm chán.Nhàm chán đến phát điên, nhàm chán đến mức suy nghĩ lung tung."A Tuyết. . . . . ."Len lén liếc mắt nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc thay đổi tâm tư, trong lòng đã có chủ ý: "Bình thường anh bận rộn như vậy, không có thời gian dành cho em. Em lại quá ỷ lại, em muốn. . . . . . . . . muốn. . . . . . . . ."Còn chưa có nói xong đã bị Đông Phương Tuyết lạnh lùng cắt đứt: "Đừng hòng!"Mắt phượng mang vẻ sắc lạnh ngập trời, như thể thanh kiếm sắc chém lên người Nguyệt Trì Lạc.Cô không chịu được mà rùng mình, lại nghe hắn trầm giọng nói: "Nếu như em còn dám làm chuyện như vậy, anh. . . . . . anh. . . . . . . . . . . ."Anh hai tiếng, nhưng lại không thể cất lên một câu hoàn chỉnh.Lại đi làm nhiệm vụ?Nguy hiểm đến cỡ nào?Anh sẽ lo lắng biết bao nhiêu, sợ hãi đến cỡ nào? ! !"Nguyệt Trì Lạc, nếu em còn dám lén lút làm nhiệm vụ sau lưng anh, anh sẽ quang minh chính đại đi tìm phụ nữ!"Đông Phương Tuyết, anh uy h**p người khác thì có thể việc cớ thuận mắt hơn không?! ! !Cô điên mất!Nhưng mà. . . . . .Bình thản hừ một tiếng, đôi mắt Nguyệt Trì Lạc xoay tròn, rồi lại quay về đề tài cũ: "Người đàn ông của Nam Cung Tĩnh là ai thế?"Người đàn ông đó là ai ?Đông Phương Tuyết trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: "Người mà em không quen biết."
"Anh thì sao? Anh và Nam Cung Tĩnh không có gì chuyện gì thì không nói chuyện với em tử tế sao? A Tĩnh A Tĩnh, xem anh gọi thắm thiết như vậy, cứ như ông nội người ta vậy."
Đến bây giờ, Nguyệt Trì Lạc vẫn chưa từng quên cách Đông Phương Tuyết gọi Nam Cung Tĩnh.
Lúc ấy vì chuyện này mà cô cực kỳ ghen tỵ!
Một câu nói, nguyền rủa hắn hai lần.
Đông Phương Tuyết nghĩ lại vừa tức vừa buồn cười. "Được rồi được rồi. . . . . . Anh và Nam Cung Tĩnh thật sự không có gì, nếu như em không yên tâm, về sau em có thể đến giám sát bất cứ lúc nào. Ừm. . . . . . Nếu như em đến công ty làm việc cùng anh thì quá tốt. Nhưng mà. . . . . . Anh đoán rằng em quá lười, nhất định không bằng lòng."
A a a a a! ! !
Giám sát ư, cô bằng lòng, cô thật sự bằng lòng.
Nhưng đi làm. . . . . . Nguyệt Trì Lạc chu miệng, đúng là cô không muốn.
"Anh dành chút thời gian cho em, chớ cả ngày chỉ nghĩ tới công việc, chạy tới chạy lui, em cũng không nhàm chán đến mức nổi điên như vậy."
Cô thật sự quá nhàm chán.
Nhàm chán đến phát điên, nhàm chán đến mức suy nghĩ lung tung.
"A Tuyết. . . . . ."
Len lén liếc mắt nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc thay đổi tâm tư, trong lòng đã có chủ ý: "Bình thường anh bận rộn như vậy, không có thời gian dành cho em. Em lại quá ỷ lại, em muốn. . . . . . . . . muốn. . . . . . . . ."
Còn chưa có nói xong đã bị Đông Phương Tuyết lạnh lùng cắt đứt: "Đừng hòng!"
Mắt phượng mang vẻ sắc lạnh ngập trời, như thể thanh kiếm sắc chém lên người Nguyệt Trì Lạc.
Cô không chịu được mà rùng mình, lại nghe hắn trầm giọng nói: "Nếu như em còn dám làm chuyện như vậy, anh. . . . . . anh. . . . . . . . . . . ."
Anh hai tiếng, nhưng lại không thể cất lên một câu hoàn chỉnh.
Lại đi làm nhiệm vụ?
Nguy hiểm đến cỡ nào?
Anh sẽ lo lắng biết bao nhiêu, sợ hãi đến cỡ nào? ! !
"Nguyệt Trì Lạc, nếu em còn dám lén lút làm nhiệm vụ sau lưng anh, anh sẽ quang minh chính đại đi tìm phụ nữ!"
Đông Phương Tuyết, anh uy h**p người khác thì có thể việc cớ thuận mắt hơn không?! ! !
Cô điên mất!
Nhưng mà. . . . . .
Bình thản hừ một tiếng, đôi mắt Nguyệt Trì Lạc xoay tròn, rồi lại quay về đề tài cũ: "Người đàn ông của Nam Cung Tĩnh là ai thế?"
Người đàn ông đó là ai ?
Đông Phương Tuyết trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: "Người mà em không quen biết."
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Anh thì sao? Anh và Nam Cung Tĩnh không có gì chuyện gì thì không nói chuyện với em tử tế sao? A Tĩnh A Tĩnh, xem anh gọi thắm thiết như vậy, cứ như ông nội người ta vậy."Đến bây giờ, Nguyệt Trì Lạc vẫn chưa từng quên cách Đông Phương Tuyết gọi Nam Cung Tĩnh.Lúc ấy vì chuyện này mà cô cực kỳ ghen tỵ!Một câu nói, nguyền rủa hắn hai lần.Đông Phương Tuyết nghĩ lại vừa tức vừa buồn cười. "Được rồi được rồi. . . . . . Anh và Nam Cung Tĩnh thật sự không có gì, nếu như em không yên tâm, về sau em có thể đến giám sát bất cứ lúc nào. Ừm. . . . . . Nếu như em đến công ty làm việc cùng anh thì quá tốt. Nhưng mà. . . . . . Anh đoán rằng em quá lười, nhất định không bằng lòng."A a a a a! ! !Giám sát ư, cô bằng lòng, cô thật sự bằng lòng.Nhưng đi làm. . . . . . Nguyệt Trì Lạc chu miệng, đúng là cô không muốn."Anh dành chút thời gian cho em, chớ cả ngày chỉ nghĩ tới công việc, chạy tới chạy lui, em cũng không nhàm chán đến mức nổi điên như vậy."Cô thật sự quá nhàm chán.Nhàm chán đến phát điên, nhàm chán đến mức suy nghĩ lung tung."A Tuyết. . . . . ."Len lén liếc mắt nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc thay đổi tâm tư, trong lòng đã có chủ ý: "Bình thường anh bận rộn như vậy, không có thời gian dành cho em. Em lại quá ỷ lại, em muốn. . . . . . . . . muốn. . . . . . . . ."Còn chưa có nói xong đã bị Đông Phương Tuyết lạnh lùng cắt đứt: "Đừng hòng!"Mắt phượng mang vẻ sắc lạnh ngập trời, như thể thanh kiếm sắc chém lên người Nguyệt Trì Lạc.Cô không chịu được mà rùng mình, lại nghe hắn trầm giọng nói: "Nếu như em còn dám làm chuyện như vậy, anh. . . . . . anh. . . . . . . . . . . ."Anh hai tiếng, nhưng lại không thể cất lên một câu hoàn chỉnh.Lại đi làm nhiệm vụ?Nguy hiểm đến cỡ nào?Anh sẽ lo lắng biết bao nhiêu, sợ hãi đến cỡ nào? ! !"Nguyệt Trì Lạc, nếu em còn dám lén lút làm nhiệm vụ sau lưng anh, anh sẽ quang minh chính đại đi tìm phụ nữ!"Đông Phương Tuyết, anh uy h**p người khác thì có thể việc cớ thuận mắt hơn không?! ! !Cô điên mất!Nhưng mà. . . . . .Bình thản hừ một tiếng, đôi mắt Nguyệt Trì Lạc xoay tròn, rồi lại quay về đề tài cũ: "Người đàn ông của Nam Cung Tĩnh là ai thế?"Người đàn ông đó là ai ?Đông Phương Tuyết trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: "Người mà em không quen biết."