Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 353: Làm kẻ thứ ba có thoải mái không (116-24)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nam Cung Tĩnh hạ thấp giọng, cười ác liệt: "Lúc cô tới Đông Phương Tuyết đã biết. Cô đoán xem. . . . . . Nếu cô tới chậm một chút, có thể. . . . . . có thể thấy cảnh tượng khác hẳn hay không? Chậc chậc. . . . . . Nếu như cô đến chậm mấy phút, nói không chừng giờ phút này cà vạt của tôi đã ổn định trên cổ Đông Phương Tuyết rồi."Nguyệt Trì Lạc vẫn không nói gì.Nam Cung Tĩnh nở nụ cười tự đắc: "Cô nói xem, có phải anh ấy thấy cô rồi, biết cô đứng ngoài cửa nên mới cố ý kéo giãn khoảng cách với tôi không?""Cô biết đấy, chắc hẳn cô cũng đã nghe nói anh ấy đối xử với tôi rất tốt, rất đặc biệt đến mức làm cho người ta cảm thấy vốn nên như vậy."Vốn nên đối xử với cô tốt như vậy!Đặc biệt đến mức cô cho rằng sự quyến rũ vô tình hay cố ý của mình thật sự có tác dụng.Nhưng khi Nguyệt Trì Lạc đến, toàn bộ những điều tốt đẹp kia đều vỡ nát như bọt biển, nát bấy không để lại bất cứ dấu vết gì.Nhưng hắn đối xử với cô. . . . . . Thật sự rất tốt, rất đặc biệt, những thứ kia không phải cô tưởng tượng ra, cũng không phải người khác nhìn thấy, mà cô cảm nhận được.Cô có thể cảm nhận được từ Đông Phương Tuyết!Dù ai thấy Đông Phương Tuyết đối xử với cô như vậy cũng cảm thấy cô có vị trí không tầm thường trong lòng hắn!Nhưng. . . . . ."Nguyệt Trì Lạc. . . . . ."Thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không nhúc nhích, Nam Cung Tĩnh khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, hít sâu một hơi thuốc lá, phả vào mặt Nguyệt Trì Lạc. Trong làm khói mờ ảo, nét mặt sắc sảo của cô càng xinh đẹp động lòng người.Thì ra vợ của hắn lại đẹp như vậy!Thảo nào có thể khiến mấy người đàn ông nhớ mãi không quên!A. . . . . . . . . . . .Nhưng cho dù gương mặt có đẹp mà không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh lẽo, hờ hững như vậy thì sao có thể so sánh với cô?Nếu Nam Cung Tĩnh đứng cạnh Nguyệt Trì Lạc, bạn hỏi rốt cuộc người nào đẹp hơn, thật sự không biết nói sao, chỉ cảm thấy mỗi người một vẻ.Không phải nói dối nhưng Nam Cung Tĩnh thật sự rất đẹp."Nguyệt Trì Lạc, cô nói xem, Đông Phương Tuyết. . . . . . Có phải là. . . . . . Đông Phương Tuyết thích tôi không. . . . . . .""Nếu không, với tính tình của Đông Phương Tuyết, sao anh ấy có thể đối xử với tôi tốt như vậy. . . . . . Tốt như vậy. . . . . . Anh ấy thích, chắc chắn rằng anh ấy thích tôi. . . . . ."Không biết câu cuối cùng đó là nói cho ai nghe.
Nam Cung Tĩnh hạ thấp giọng, cười ác liệt: "Lúc cô tới Đông Phương Tuyết đã biết. Cô đoán xem. . . . . . Nếu cô tới chậm một chút, có thể. . . . . . có thể thấy cảnh tượng khác hẳn hay không? Chậc chậc. . . . . . Nếu như cô đến chậm mấy phút, nói không chừng giờ phút này cà vạt của tôi đã ổn định trên cổ Đông Phương Tuyết rồi."
Nguyệt Trì Lạc vẫn không nói gì.
Nam Cung Tĩnh nở nụ cười tự đắc: "Cô nói xem, có phải anh ấy thấy cô rồi, biết cô đứng ngoài cửa nên mới cố ý kéo giãn khoảng cách với tôi không?"
"Cô biết đấy, chắc hẳn cô cũng đã nghe nói anh ấy đối xử với tôi rất tốt, rất đặc biệt đến mức làm cho người ta cảm thấy vốn nên như vậy."
Vốn nên đối xử với cô tốt như vậy!
Đặc biệt đến mức cô cho rằng sự quyến rũ vô tình hay cố ý của mình thật sự có tác dụng.
Nhưng khi Nguyệt Trì Lạc đến, toàn bộ những điều tốt đẹp kia đều vỡ nát như bọt biển, nát bấy không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nhưng hắn đối xử với cô. . . . . . Thật sự rất tốt, rất đặc biệt, những thứ kia không phải cô tưởng tượng ra, cũng không phải người khác nhìn thấy, mà cô cảm nhận được.
Cô có thể cảm nhận được từ Đông Phương Tuyết!
Dù ai thấy Đông Phương Tuyết đối xử với cô như vậy cũng cảm thấy cô có vị trí không tầm thường trong lòng hắn!
Nhưng. . . . . .
"Nguyệt Trì Lạc. . . . . ."
Thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không nhúc nhích, Nam Cung Tĩnh khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, hít sâu một hơi thuốc lá, phả vào mặt Nguyệt Trì Lạc. Trong làm khói mờ ảo, nét mặt sắc sảo của cô càng xinh đẹp động lòng người.
Thì ra vợ của hắn lại đẹp như vậy!
Thảo nào có thể khiến mấy người đàn ông nhớ mãi không quên!
A. . . . . . . . . . . .
Nhưng cho dù gương mặt có đẹp mà không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh lẽo, hờ hững như vậy thì sao có thể so sánh với cô?
Nếu Nam Cung Tĩnh đứng cạnh Nguyệt Trì Lạc, bạn hỏi rốt cuộc người nào đẹp hơn, thật sự không biết nói sao, chỉ cảm thấy mỗi người một vẻ.
Không phải nói dối nhưng Nam Cung Tĩnh thật sự rất đẹp.
"Nguyệt Trì Lạc, cô nói xem, Đông Phương Tuyết. . . . . . Có phải là. . . . . . Đông Phương Tuyết thích tôi không. . . . . . ."
"Nếu không, với tính tình của Đông Phương Tuyết, sao anh ấy có thể đối xử với tôi tốt như vậy. . . . . . Tốt như vậy. . . . . . Anh ấy thích, chắc chắn rằng anh ấy thích tôi. . . . . ."
Không biết câu cuối cùng đó là nói cho ai nghe.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nam Cung Tĩnh hạ thấp giọng, cười ác liệt: "Lúc cô tới Đông Phương Tuyết đã biết. Cô đoán xem. . . . . . Nếu cô tới chậm một chút, có thể. . . . . . có thể thấy cảnh tượng khác hẳn hay không? Chậc chậc. . . . . . Nếu như cô đến chậm mấy phút, nói không chừng giờ phút này cà vạt của tôi đã ổn định trên cổ Đông Phương Tuyết rồi."Nguyệt Trì Lạc vẫn không nói gì.Nam Cung Tĩnh nở nụ cười tự đắc: "Cô nói xem, có phải anh ấy thấy cô rồi, biết cô đứng ngoài cửa nên mới cố ý kéo giãn khoảng cách với tôi không?""Cô biết đấy, chắc hẳn cô cũng đã nghe nói anh ấy đối xử với tôi rất tốt, rất đặc biệt đến mức làm cho người ta cảm thấy vốn nên như vậy."Vốn nên đối xử với cô tốt như vậy!Đặc biệt đến mức cô cho rằng sự quyến rũ vô tình hay cố ý của mình thật sự có tác dụng.Nhưng khi Nguyệt Trì Lạc đến, toàn bộ những điều tốt đẹp kia đều vỡ nát như bọt biển, nát bấy không để lại bất cứ dấu vết gì.Nhưng hắn đối xử với cô. . . . . . Thật sự rất tốt, rất đặc biệt, những thứ kia không phải cô tưởng tượng ra, cũng không phải người khác nhìn thấy, mà cô cảm nhận được.Cô có thể cảm nhận được từ Đông Phương Tuyết!Dù ai thấy Đông Phương Tuyết đối xử với cô như vậy cũng cảm thấy cô có vị trí không tầm thường trong lòng hắn!Nhưng. . . . . ."Nguyệt Trì Lạc. . . . . ."Thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không nhúc nhích, Nam Cung Tĩnh khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, hít sâu một hơi thuốc lá, phả vào mặt Nguyệt Trì Lạc. Trong làm khói mờ ảo, nét mặt sắc sảo của cô càng xinh đẹp động lòng người.Thì ra vợ của hắn lại đẹp như vậy!Thảo nào có thể khiến mấy người đàn ông nhớ mãi không quên!A. . . . . . . . . . . .Nhưng cho dù gương mặt có đẹp mà không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh lẽo, hờ hững như vậy thì sao có thể so sánh với cô?Nếu Nam Cung Tĩnh đứng cạnh Nguyệt Trì Lạc, bạn hỏi rốt cuộc người nào đẹp hơn, thật sự không biết nói sao, chỉ cảm thấy mỗi người một vẻ.Không phải nói dối nhưng Nam Cung Tĩnh thật sự rất đẹp."Nguyệt Trì Lạc, cô nói xem, Đông Phương Tuyết. . . . . . Có phải là. . . . . . Đông Phương Tuyết thích tôi không. . . . . . .""Nếu không, với tính tình của Đông Phương Tuyết, sao anh ấy có thể đối xử với tôi tốt như vậy. . . . . . Tốt như vậy. . . . . . Anh ấy thích, chắc chắn rằng anh ấy thích tôi. . . . . ."Không biết câu cuối cùng đó là nói cho ai nghe.