“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung…
Chương 94: Hắc huynh
Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Xem chút sắc trời đã nhanh đến thời gian dự tiệc, ta đứng dậy chuẩn bị lên đường đi về phía hoàng cung, mới ra khỏi phủ đệ của ta, đã thấy một người quần áo màu đen đứng cách ta không xa.Ta cẩn thận nhìn lại, cảm thấy bóng dáng này dường như rất quen thuộc, ta nhớ ra rồi, là tùy tùng bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, ta bước nhanh tới trước mặt người nọ.“Lam hàn lâm.” Người kia nói xong cúi chào ta, theo lý thuyết hắn mặc quần áo màu đen, mặc dù không phải bậc quan, nhưng cũng là quý tộc, ta cũng phải chào hỏi hắn mới đúng.Nhưng ta biết xưng hô như thế nào đây? “Người của Hắc gia”Ta nói xong, nhất thời cảm giác chung quanh tản mát ra không khí lúng túng, nhưng người nọ vẻ mặt vẫn không thay đổi nhìn ta, con ngươi cũng cực kỳ lạnh như băng: “Tại hạ Hắc Mạch Dực.”“A, Hắc huynh!”“...” Nghe ta nói vậy, khóe miệng Hắc Mạc Dực đột nhiên khẽ nhếch lên, nhìn như hắn rất buồn cười, rồi lại một mực nhẫn nại, bất quá nhìn hắn nhàn nhạt cười, khiến ta nhớ đến Huyễn Ngâm Phong, mặc dù hai người bọn họ đều cho cảm giác rất lạnh, nhưng cảm giác lạnh của Hắc Mạc Dực rất nghiêm túc, dường như rất khó tiếp cận, còn cái lạnh của Huyễn Ngâm Phong, khiến ta cảm giác hắn rất lãnh khốc.“Xin hỏi Hắc huynh có chuyện gì không?”“Là Nhị hoàng tử điện hạ bảo tại hạ hộ tống Lam hàn lâm đến tẩm cung của đại hoàng tử.”“À”...Ta đần độn gật đầu một cái, theo sau Hắc Mạc Dực hướng về phía tẩm cung, nói thật, hiện giờ ta vô cùng bất đắc dĩ, vừa rồi nói chuyện với Hắc Mạc Dực, ta vốn không có cách từ chối, giống như lập khế ước với nhau vậy, hơn nữa sao Bạch Nguyệt Diệu lại biết ta tới chỗ Bạch Nhật Uyên?Chắc cũng là Bạch Tinh Ngân nói đây, ha ha, nên nói Bạch Tinh Ngân quá lệ thuộc vào Bạch Nguyệt Diệu? hay là nói Bạch Tinh Ngân quá tín nhiệm Bạch Nguyệt Diệu đây?Bất kể thế nào, Bạch Nguyệt Diệu quả thật đã phái người bên cạnh hắn đến bảo vệ ta, suy bụng ta ra bụng người, sau này trời cao cũng sẽ giúp Bạch Nguyệt Diệu thôi!Đến cửa tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, Hắc Mạc Dực không bước vào, mà tung người bay lên nóc tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, ta thật không ngờ võ công của Hắc Mạc Dực lại giỏi đến thế? Hắn nói nếu trong tẩm cung của Bạch Nhật Uyên có bất kỳ biến động gì, hắn sẽ xuất hiện giúp ta, ta cũng ngầm cho phép gật đầu một cái.
Xem chút sắc trời đã nhanh đến thời gian dự tiệc, ta đứng dậy chuẩn bị lên đường đi về phía hoàng cung, mới ra khỏi phủ đệ của ta, đã thấy một người quần áo màu đen đứng cách ta không xa.
Ta cẩn thận nhìn lại, cảm thấy bóng dáng này dường như rất quen thuộc, ta nhớ ra rồi, là tùy tùng bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, ta bước nhanh tới trước mặt người nọ.
“Lam hàn lâm.” Người kia nói xong cúi chào ta, theo lý thuyết hắn mặc quần áo màu đen, mặc dù không phải bậc quan, nhưng cũng là quý tộc, ta cũng phải chào hỏi hắn mới đúng.
Nhưng ta biết xưng hô như thế nào đây? “Người của Hắc gia”
Ta nói xong, nhất thời cảm giác chung quanh tản mát ra không khí lúng túng, nhưng người nọ vẻ mặt vẫn không thay đổi nhìn ta, con ngươi cũng cực kỳ lạnh như băng: “Tại hạ Hắc Mạch Dực.”
“A, Hắc huynh!”
“...” Nghe ta nói vậy, khóe miệng Hắc Mạc Dực đột nhiên khẽ nhếch lên, nhìn như hắn rất buồn cười, rồi lại một mực nhẫn nại, bất quá nhìn hắn nhàn nhạt cười, khiến ta nhớ đến Huyễn Ngâm Phong, mặc dù hai người bọn họ đều cho cảm giác rất lạnh, nhưng cảm giác lạnh của Hắc Mạc Dực rất nghiêm túc, dường như rất khó tiếp cận, còn cái lạnh của Huyễn Ngâm Phong, khiến ta cảm giác hắn rất lãnh khốc.
“Xin hỏi Hắc huynh có chuyện gì không?”
“Là Nhị hoàng tử điện hạ bảo tại hạ hộ tống Lam hàn lâm đến tẩm cung của đại hoàng tử.”
“À”...
Ta đần độn gật đầu một cái, theo sau Hắc Mạc Dực hướng về phía tẩm cung, nói thật, hiện giờ ta vô cùng bất đắc dĩ, vừa rồi nói chuyện với Hắc Mạc Dực, ta vốn không có cách từ chối, giống như lập khế ước với nhau vậy, hơn nữa sao Bạch Nguyệt Diệu lại biết ta tới chỗ Bạch Nhật Uyên?
Chắc cũng là Bạch Tinh Ngân nói đây, ha ha, nên nói Bạch Tinh Ngân quá lệ thuộc vào Bạch Nguyệt Diệu? hay là nói Bạch Tinh Ngân quá tín nhiệm Bạch Nguyệt Diệu đây?
Bất kể thế nào, Bạch Nguyệt Diệu quả thật đã phái người bên cạnh hắn đến bảo vệ ta, suy bụng ta ra bụng người, sau này trời cao cũng sẽ giúp Bạch Nguyệt Diệu thôi!
Đến cửa tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, Hắc Mạc Dực không bước vào, mà tung người bay lên nóc tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, ta thật không ngờ võ công của Hắc Mạc Dực lại giỏi đến thế? Hắn nói nếu trong tẩm cung của Bạch Nhật Uyên có bất kỳ biến động gì, hắn sẽ xuất hiện giúp ta, ta cũng ngầm cho phép gật đầu một cái.
Hoàng Không Hư, Phi Không ThươngTác giả: Tô Nguyệt VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“A -” “A -, ghét! Sắc lang!” ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức nói cho mọi người biết, thật ra thì ta cũng rất tò mò, không biết thế nào. Vừa rồi, ta rõ ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng một trận, rồi như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong một hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm đang bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta rõ ràng là con gái, mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha. “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên một đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy... Thật là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành một khung… Xem chút sắc trời đã nhanh đến thời gian dự tiệc, ta đứng dậy chuẩn bị lên đường đi về phía hoàng cung, mới ra khỏi phủ đệ của ta, đã thấy một người quần áo màu đen đứng cách ta không xa.Ta cẩn thận nhìn lại, cảm thấy bóng dáng này dường như rất quen thuộc, ta nhớ ra rồi, là tùy tùng bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, ta bước nhanh tới trước mặt người nọ.“Lam hàn lâm.” Người kia nói xong cúi chào ta, theo lý thuyết hắn mặc quần áo màu đen, mặc dù không phải bậc quan, nhưng cũng là quý tộc, ta cũng phải chào hỏi hắn mới đúng.Nhưng ta biết xưng hô như thế nào đây? “Người của Hắc gia”Ta nói xong, nhất thời cảm giác chung quanh tản mát ra không khí lúng túng, nhưng người nọ vẻ mặt vẫn không thay đổi nhìn ta, con ngươi cũng cực kỳ lạnh như băng: “Tại hạ Hắc Mạch Dực.”“A, Hắc huynh!”“...” Nghe ta nói vậy, khóe miệng Hắc Mạc Dực đột nhiên khẽ nhếch lên, nhìn như hắn rất buồn cười, rồi lại một mực nhẫn nại, bất quá nhìn hắn nhàn nhạt cười, khiến ta nhớ đến Huyễn Ngâm Phong, mặc dù hai người bọn họ đều cho cảm giác rất lạnh, nhưng cảm giác lạnh của Hắc Mạc Dực rất nghiêm túc, dường như rất khó tiếp cận, còn cái lạnh của Huyễn Ngâm Phong, khiến ta cảm giác hắn rất lãnh khốc.“Xin hỏi Hắc huynh có chuyện gì không?”“Là Nhị hoàng tử điện hạ bảo tại hạ hộ tống Lam hàn lâm đến tẩm cung của đại hoàng tử.”“À”...Ta đần độn gật đầu một cái, theo sau Hắc Mạc Dực hướng về phía tẩm cung, nói thật, hiện giờ ta vô cùng bất đắc dĩ, vừa rồi nói chuyện với Hắc Mạc Dực, ta vốn không có cách từ chối, giống như lập khế ước với nhau vậy, hơn nữa sao Bạch Nguyệt Diệu lại biết ta tới chỗ Bạch Nhật Uyên?Chắc cũng là Bạch Tinh Ngân nói đây, ha ha, nên nói Bạch Tinh Ngân quá lệ thuộc vào Bạch Nguyệt Diệu? hay là nói Bạch Tinh Ngân quá tín nhiệm Bạch Nguyệt Diệu đây?Bất kể thế nào, Bạch Nguyệt Diệu quả thật đã phái người bên cạnh hắn đến bảo vệ ta, suy bụng ta ra bụng người, sau này trời cao cũng sẽ giúp Bạch Nguyệt Diệu thôi!Đến cửa tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, Hắc Mạc Dực không bước vào, mà tung người bay lên nóc tẩm cung của Bạch Nhật Uyên, ta thật không ngờ võ công của Hắc Mạc Dực lại giỏi đến thế? Hắn nói nếu trong tẩm cung của Bạch Nhật Uyên có bất kỳ biến động gì, hắn sẽ xuất hiện giúp ta, ta cũng ngầm cho phép gật đầu một cái.