Một cảnh tượng hãi hùng loạng choạng lao xuống cầu thang với cái mặt nạ dày cộp bằng đất sét, cái áo phông nửa người, và cái q**n l*t có dây nịt ren hồng. Mái tóc đỏ của cô một bên vẫn xoăn tít trong khi bên còn lại thì thẳng tuột. Rít lên như nữ thần báo tử, cô vấp phải bậc thang cuối, ngã về phía trước, văng vào tường, bật ra, lấy lại thăng bằng và lao đến cái điện thoại đang đặt trên đùi Jordan. Thứ tiếp theo rơi xuống là cái laptop, được cứu bởi thần kinh phản xạ đầy gian truân của Jordan khi anh cố xoa dịu cơn đau gây ra do màn phi thân nhẫn tâm của đứa em gái. “Trời đất ơi, Rebecca, làm cái trò quái quỷ gì thế?” Cô phớt lờ tiếng kêu chói tai của anh và điên cuồng bấm số điện thoại. Đối mặt với khung cảnh hình-cái-mông, và thấy nhiều phần của Bec hơn những gì mình cần thấy, Jordan ra sức tẩy hình ảnh ấy ra khỏi đầu trước khi nó kịp lò dò in vào trí nhớ. Cô đi qua đi lại dọc phòng khách trong cái q**n l*t gần-như-không-mặc, tiếp tục bấm số, gác máy, rồi lại bấm. Thỉnh thoảng, cơn…
Chương 2
Sự Tái Sinh Của CurtisTác giả: Zathyn PriestTruyện Đam MỹMột cảnh tượng hãi hùng loạng choạng lao xuống cầu thang với cái mặt nạ dày cộp bằng đất sét, cái áo phông nửa người, và cái q**n l*t có dây nịt ren hồng. Mái tóc đỏ của cô một bên vẫn xoăn tít trong khi bên còn lại thì thẳng tuột. Rít lên như nữ thần báo tử, cô vấp phải bậc thang cuối, ngã về phía trước, văng vào tường, bật ra, lấy lại thăng bằng và lao đến cái điện thoại đang đặt trên đùi Jordan. Thứ tiếp theo rơi xuống là cái laptop, được cứu bởi thần kinh phản xạ đầy gian truân của Jordan khi anh cố xoa dịu cơn đau gây ra do màn phi thân nhẫn tâm của đứa em gái. “Trời đất ơi, Rebecca, làm cái trò quái quỷ gì thế?” Cô phớt lờ tiếng kêu chói tai của anh và điên cuồng bấm số điện thoại. Đối mặt với khung cảnh hình-cái-mông, và thấy nhiều phần của Bec hơn những gì mình cần thấy, Jordan ra sức tẩy hình ảnh ấy ra khỏi đầu trước khi nó kịp lò dò in vào trí nhớ. Cô đi qua đi lại dọc phòng khách trong cái q**n l*t gần-như-không-mặc, tiếp tục bấm số, gác máy, rồi lại bấm. Thỉnh thoảng, cơn… “Ta tưởng đã bảo mụ luôn luôn phải dùng số di động cơ mà.”“Đã giàu đâu, phải không?”“Gửi thêm email chưa?”“Năm phút trước.”“Tốt. Nó sẽ trả lời. Ta hiểu nó hơn mụ.”“Thì sao? Tôi đòi tiền và nó sẽ chuyển hả? Chúng ta phải có câu chuyện khác tử tế hơn một chút.”“Chúng ta? Nhớ rõ ai là người chỉ đạo show diễn nhé, cưng, ta chứ không phải mụ.”“Ông tự làm mà không cần tôi được chắc?”“Mụ sắp giàu rồi, đừng có tự mãn, nếu không ta sẽ quay mụ dễ dàng như quay nó đấy.”“Năm trăm ngàn so với phần của ông chỉ là mớ tiền còm.”“Thế là quá ổn với bất cứ đứa nào trong cộng đồng toa xe rác rồi. Với chừng ấy tiền, mụ có thể nâng cấp nó thành toa xe có điện.”“Vui gớm nhỉ.”“Nếu nó không trả lời, gửi thêm email khác và bảo nó có một thằng em trai.”
“Ta tưởng đã bảo mụ luôn luôn phải dùng số di động cơ mà.”
“Đã giàu đâu, phải không?”
“Gửi thêm email chưa?”
“Năm phút trước.”
“Tốt. Nó sẽ trả lời. Ta hiểu nó hơn mụ.”
“Thì sao? Tôi đòi tiền và nó sẽ chuyển hả? Chúng ta phải có câu chuyện khác tử tế hơn một chút.”
“Chúng ta? Nhớ rõ ai là người chỉ đạo show diễn nhé, cưng, ta chứ không phải mụ.”
“Ông tự làm mà không cần tôi được chắc?”
“Mụ sắp giàu rồi, đừng có tự mãn, nếu không ta sẽ quay mụ dễ dàng như quay nó đấy.”
“Năm trăm ngàn so với phần của ông chỉ là mớ tiền còm.”
“Thế là quá ổn với bất cứ đứa nào trong cộng đồng toa xe rác rồi. Với chừng ấy tiền, mụ có thể nâng cấp nó thành toa xe có điện.”
“Vui gớm nhỉ.”
“Nếu nó không trả lời, gửi thêm email khác và bảo nó có một thằng em trai.”
Sự Tái Sinh Của CurtisTác giả: Zathyn PriestTruyện Đam MỹMột cảnh tượng hãi hùng loạng choạng lao xuống cầu thang với cái mặt nạ dày cộp bằng đất sét, cái áo phông nửa người, và cái q**n l*t có dây nịt ren hồng. Mái tóc đỏ của cô một bên vẫn xoăn tít trong khi bên còn lại thì thẳng tuột. Rít lên như nữ thần báo tử, cô vấp phải bậc thang cuối, ngã về phía trước, văng vào tường, bật ra, lấy lại thăng bằng và lao đến cái điện thoại đang đặt trên đùi Jordan. Thứ tiếp theo rơi xuống là cái laptop, được cứu bởi thần kinh phản xạ đầy gian truân của Jordan khi anh cố xoa dịu cơn đau gây ra do màn phi thân nhẫn tâm của đứa em gái. “Trời đất ơi, Rebecca, làm cái trò quái quỷ gì thế?” Cô phớt lờ tiếng kêu chói tai của anh và điên cuồng bấm số điện thoại. Đối mặt với khung cảnh hình-cái-mông, và thấy nhiều phần của Bec hơn những gì mình cần thấy, Jordan ra sức tẩy hình ảnh ấy ra khỏi đầu trước khi nó kịp lò dò in vào trí nhớ. Cô đi qua đi lại dọc phòng khách trong cái q**n l*t gần-như-không-mặc, tiếp tục bấm số, gác máy, rồi lại bấm. Thỉnh thoảng, cơn… “Ta tưởng đã bảo mụ luôn luôn phải dùng số di động cơ mà.”“Đã giàu đâu, phải không?”“Gửi thêm email chưa?”“Năm phút trước.”“Tốt. Nó sẽ trả lời. Ta hiểu nó hơn mụ.”“Thì sao? Tôi đòi tiền và nó sẽ chuyển hả? Chúng ta phải có câu chuyện khác tử tế hơn một chút.”“Chúng ta? Nhớ rõ ai là người chỉ đạo show diễn nhé, cưng, ta chứ không phải mụ.”“Ông tự làm mà không cần tôi được chắc?”“Mụ sắp giàu rồi, đừng có tự mãn, nếu không ta sẽ quay mụ dễ dàng như quay nó đấy.”“Năm trăm ngàn so với phần của ông chỉ là mớ tiền còm.”“Thế là quá ổn với bất cứ đứa nào trong cộng đồng toa xe rác rồi. Với chừng ấy tiền, mụ có thể nâng cấp nó thành toa xe có điện.”“Vui gớm nhỉ.”“Nếu nó không trả lời, gửi thêm email khác và bảo nó có một thằng em trai.”