Đêm khuya ngày hôm đó, cũng yên tĩnh như bao ngày thường, ngoại trừ con chó trong đội tuần tra thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài sủa vài tiếng. Một chiếc xe con màu trắng lặng lẽ, nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh khu dân cư cao cấp. Chủ xe tắt đèn pha, sau khi tắt đèn cũng không có một hành động nào, sau đó suốt cả đêm, chiếc xe gần như cũng không có động tĩnh gì. Mãi đến khi nơi đường chân trời lộ ra tia nắng, những đám mây cũng bị những tia nắng đầu tiên nhuộm thành màu lam nhàn nhạt, một bóng người trên thân mặc một chiếc áo lông rất dày mới lặng lẽ xuống xe. Nhìn bóng dáng đó cũng không khó đoán ra, chắc chắn đây là một cô gái còn trẻ, dáng nhỏ gầy, trong lòng đang ôm chặt một chiếc túi lớn đựng thứ gì đó. Cô liều mạng kéo sụp chiếc mũ, giống như sợ bị người khác nhìn thấy bóng dáng của mình vậy. Toe toe - Âm thanh bén nhọn của chiếc kèn đồng chọc thủng buổi sớm yên tĩnh. Cô gái hoảng hốt, một chiếc xe máy ngông nghênh đi đưa báo sớm, còi xe inh ỏi vụt qua bên cạnh, bác già đưa báo…
Chương 34
Ba Ba Lạnh LùngTác giả: Anh TúcTruyện Ngôn TìnhĐêm khuya ngày hôm đó, cũng yên tĩnh như bao ngày thường, ngoại trừ con chó trong đội tuần tra thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài sủa vài tiếng. Một chiếc xe con màu trắng lặng lẽ, nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh khu dân cư cao cấp. Chủ xe tắt đèn pha, sau khi tắt đèn cũng không có một hành động nào, sau đó suốt cả đêm, chiếc xe gần như cũng không có động tĩnh gì. Mãi đến khi nơi đường chân trời lộ ra tia nắng, những đám mây cũng bị những tia nắng đầu tiên nhuộm thành màu lam nhàn nhạt, một bóng người trên thân mặc một chiếc áo lông rất dày mới lặng lẽ xuống xe. Nhìn bóng dáng đó cũng không khó đoán ra, chắc chắn đây là một cô gái còn trẻ, dáng nhỏ gầy, trong lòng đang ôm chặt một chiếc túi lớn đựng thứ gì đó. Cô liều mạng kéo sụp chiếc mũ, giống như sợ bị người khác nhìn thấy bóng dáng của mình vậy. Toe toe - Âm thanh bén nhọn của chiếc kèn đồng chọc thủng buổi sớm yên tĩnh. Cô gái hoảng hốt, một chiếc xe máy ngông nghênh đi đưa báo sớm, còi xe inh ỏi vụt qua bên cạnh, bác già đưa báo… "Nhưng không phải hai người đã bàn về chuyện kết hôn rồi sao?" Cô đã có mấy lần gặp Tưởng Tâm Lôi, đó là một cô gái rất đẹp, khi giơ tay nhấc chân luôn rất thong dong ưu nhã, tràn đầy tự tin, cùng đứng chung một chỗ với Phó Thần Cương quả thực đúng là một đôi trời đất sinh. Một người đàn ông xuất sắc như anh, bên cạnh phải có một người phụ nữ như vậy mới phù hợp... Chứ không phải là người như cô..."Hôn nhân chỉ là một thủ đoạn lừa gạt, để hai chúng tôi cùng đạt được mục đích của mình. Nhưng cả hai chúng tôi cho tới tận bây giờ cũng chưa có một ai cố gắng xóa đi khoảng cách thực tế đó.""Tại sao?""Cái gì mà tại sao?" Anh cười khổ bởi cô bám riết chuyện này không tha: "Đại khái là vì, cô ta không muốn bị tôi trói chặt, còn tôi, cũng thật sự không đến mức cực kỳ cần thiết phải dựa vào hôn nhân để đổi được lợi ích."Nhưng cô lại cho rằng cái cười khổ kia của anh lại tràn đầy bất đắc dĩ."Anh thật sự rất khổ sở phải không?" Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh."Khổ sở ư?""Dù sao, hai người đã từng lui tới với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có tình cảm chứ."Nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đầy nghiêm túc lẫn thương cảm của cô, lần đầu tiên anh có ý định muốn trêu đùa cô: "Nói không có, đúng là gạt người."Miệng mím lại,Khang Hoa Hiên biết mình không nên động tâm với anh. Nhưng vừa nghe thấy anh nói có chút nhớ nhung đối với người tình cũ, ngực cô vẫn không khỏi bị nhéo đau một cái."Vậy anh hãy từ từ nhớ về cô ấy đi." Một nỗi phiền muộn không khỏi dâng lên trong ngực cô, lời này vừa nói ra, ngay chính cô cũng sợ hết hồn, vội vàng nhanh chóng đứng dậy định rời khỏi anh."Tôi rất khó chịu, em không ôm tôi một cái sao?" Anh kéo tay cô, thoải mái nhìn cô, muốn có một cái ôm.Cô có nên ôm anh không? Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, thân thể của cô cũng đã sớm từng bước có đáp án.Cô khom người ôm lấy anh, vốn chỉ định nhẹ nhàng ôm đầu của anh, không ngờ Phó Thần Cương đột nhiên kéo cả người cô xuống. Nhất thời không đứng vững nên cô ngã nghiêng người, tựa vào trên ghế salon. Anh thuận thế đè lên cô, hai người ngực sát ngực, chân áp chân, giữa hai người không có một chút khe hở.Khang Hoa Hiên th* d*c vì kinh ngạc, chống cùi chỏ định nhỏm dậy đẩy anh ra, không ngờ anh lại già mồm tuyên bố: "Như thế này mới đạt yêu cầu."... Được rồi. Nếu anh đã "khổ sở" như vậy cô cũng đành chỉ cô gắng "đem hết toàn lực" để an ủi anh cho tốt.Cô chấp nhận buộc chặt hai cánh tay, tạm thời không hề để tâm đến chuyện ghen tuông kia nữa, muốn mang toàn bộ năng lượng trong thân thể mình truyền sang cho anh. Chỉ có điều... sao cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm... Dường như cô càng dùng sức truyền sang thì có một nơi trên người anh lại càng..."Anh... Chẳng phải anh đã nói, anh rất khó chịu mà...?" Khang Hoa Hiên đỏ mặt, lúc này cô mới phát hiện ra anh đã dùng một tư thế vô cùng mập mờ áp ở trên người mình."Tôi lừa gạt em đấy.""Anh... Vậy anh...""Tôi rất vui vẻ?""Vui vẻ gì cơ?""Bởi vì em đang ở trong ngực của tôi."Cô mềm nhũn cả người, không cuống quít đẩy anh ra nữa. Cô vừa xấu hổ vừa mừng rỡ nghe anh khẽ thì thầm bên tai."Hoa Hiên, em là người con gái đầu tiên làm cho anh thấy h*m m**n tuyệt đối.""Việc này..." Cô cắn cắn cánh môi hồng, "Còn Tưởng tiểu thư thì sao? Hai người đã ở chung một chỗ lâu như vậy...""Đã lâu lắm rồi anh không hề đụng đến cô ấy." Tựa vào trên vai cô, Phó Thần Cương lấy tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt và làn môi của cô, nói cho cô biết bí mật mà mình đã chôn giấu từ lâu: "Hơn một năm trước, tự nhiên anh hoàn toàn bị mất hứng thú đối với chuyện nam nữ, cho dù đã thử qua nhiều cách khác nhau nhưng cũng không hề khởi sắc. Nhưng cô ấy lại là người thích chơi trò tình ái, cho nên từ đó về sau, bọn anh dường như đã trở thành người lạ.""Làm sao có thể chứ?" Cô kêu lên. Nhớ tới cái đêm “chế tạo” ra Huân Triết kia, rõ ràng anh... Ặc, không, đừng nói là khi đó, ngay lúc này, nhiệt độ trên người anh cùng với ánh mắt khẩn cầu kia, đừng có nói anh không có "tính thú” nhé, cho dù thế nào cô cũng sẽ không tin."Nhưng bây giờ anh...""Đó là bởi vì em. Chỉ có em, em là người con gái duy nhất khiến anh thật lòng muốn có được." Phó Thần Cương nâng bàn tay của cô lên đặt vào đó một nụ hôn.
"Nhưng không phải hai người đã bàn về chuyện kết hôn rồi sao?" Cô đã có mấy lần gặp Tưởng Tâm Lôi, đó là một cô gái rất đẹp, khi giơ tay nhấc chân luôn rất thong dong ưu nhã, tràn đầy tự tin, cùng đứng chung một chỗ với Phó Thần Cương quả thực đúng là một đôi trời đất sinh. Một người đàn ông xuất sắc như anh, bên cạnh phải có một người phụ nữ như vậy mới phù hợp... Chứ không phải là người như cô...
"Hôn nhân chỉ là một thủ đoạn lừa gạt, để hai chúng tôi cùng đạt được mục đích của mình. Nhưng cả hai chúng tôi cho tới tận bây giờ cũng chưa có một ai cố gắng xóa đi khoảng cách thực tế đó."
"Tại sao?"
"Cái gì mà tại sao?" Anh cười khổ bởi cô bám riết chuyện này không tha: "Đại khái là vì, cô ta không muốn bị tôi trói chặt, còn tôi, cũng thật sự không đến mức cực kỳ cần thiết phải dựa vào hôn nhân để đổi được lợi ích."
Nhưng cô lại cho rằng cái cười khổ kia của anh lại tràn đầy bất đắc dĩ."Anh thật sự rất khổ sở phải không?" Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh.
"Khổ sở ư?"
"Dù sao, hai người đã từng lui tới với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có tình cảm chứ."
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đầy nghiêm túc lẫn thương cảm của cô, lần đầu tiên anh có ý định muốn trêu đùa cô: "Nói không có, đúng là gạt người."
Miệng mím lại,Khang Hoa Hiên biết mình không nên động tâm với anh. Nhưng vừa nghe thấy anh nói có chút nhớ nhung đối với người tình cũ, ngực cô vẫn không khỏi bị nhéo đau một cái.
"Vậy anh hãy từ từ nhớ về cô ấy đi." Một nỗi phiền muộn không khỏi dâng lên trong ngực cô, lời này vừa nói ra, ngay chính cô cũng sợ hết hồn, vội vàng nhanh chóng đứng dậy định rời khỏi anh.
"Tôi rất khó chịu, em không ôm tôi một cái sao?" Anh kéo tay cô, thoải mái nhìn cô, muốn có một cái ôm.
Cô có nên ôm anh không? Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, thân thể của cô cũng đã sớm từng bước có đáp án.
Cô khom người ôm lấy anh, vốn chỉ định nhẹ nhàng ôm đầu của anh, không ngờ Phó Thần Cương đột nhiên kéo cả người cô xuống. Nhất thời không đứng vững nên cô ngã nghiêng người, tựa vào trên ghế salon. Anh thuận thế đè lên cô, hai người ngực sát ngực, chân áp chân, giữa hai người không có một chút khe hở.
Khang Hoa Hiên th* d*c vì kinh ngạc, chống cùi chỏ định nhỏm dậy đẩy anh ra, không ngờ anh lại già mồm tuyên bố: "Như thế này mới đạt yêu cầu."
... Được rồi. Nếu anh đã "khổ sở" như vậy cô cũng đành chỉ cô gắng "đem hết toàn lực" để an ủi anh cho tốt.
Cô chấp nhận buộc chặt hai cánh tay, tạm thời không hề để tâm đến chuyện ghen tuông kia nữa, muốn mang toàn bộ năng lượng trong thân thể mình truyền sang cho anh. Chỉ có điều... sao cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm... Dường như cô càng dùng sức truyền sang thì có một nơi trên người anh lại càng...
"Anh... Chẳng phải anh đã nói, anh rất khó chịu mà...?" Khang Hoa Hiên đỏ mặt, lúc này cô mới phát hiện ra anh đã dùng một tư thế vô cùng mập mờ áp ở trên người mình.
"Tôi lừa gạt em đấy."
"Anh... Vậy anh..."
"Tôi rất vui vẻ?"
"Vui vẻ gì cơ?"
"Bởi vì em đang ở trong ngực của tôi."
Cô mềm nhũn cả người, không cuống quít đẩy anh ra nữa. Cô vừa xấu hổ vừa mừng rỡ nghe anh khẽ thì thầm bên tai.
"Hoa Hiên, em là người con gái đầu tiên làm cho anh thấy h*m m**n tuyệt đối."
"Việc này..." Cô cắn cắn cánh môi hồng, "Còn Tưởng tiểu thư thì sao? Hai người đã ở chung một chỗ lâu như vậy..."
"Đã lâu lắm rồi anh không hề đụng đến cô ấy." Tựa vào trên vai cô, Phó Thần Cương lấy tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt và làn môi của cô, nói cho cô biết bí mật mà mình đã chôn giấu từ lâu: "Hơn một năm trước, tự nhiên anh hoàn toàn bị mất hứng thú đối với chuyện nam nữ, cho dù đã thử qua nhiều cách khác nhau nhưng cũng không hề khởi sắc. Nhưng cô ấy lại là người thích chơi trò tình ái, cho nên từ đó về sau, bọn anh dường như đã trở thành người lạ."
"Làm sao có thể chứ?" Cô kêu lên. Nhớ tới cái đêm “chế tạo” ra Huân Triết kia, rõ ràng anh... Ặc, không, đừng nói là khi đó, ngay lúc này, nhiệt độ trên người anh cùng với ánh mắt khẩn cầu kia, đừng có nói anh không có "tính thú” nhé, cho dù thế nào cô cũng sẽ không tin."Nhưng bây giờ anh..."
"Đó là bởi vì em. Chỉ có em, em là người con gái duy nhất khiến anh thật lòng muốn có được." Phó Thần Cương nâng bàn tay của cô lên đặt vào đó một nụ hôn.
Ba Ba Lạnh LùngTác giả: Anh TúcTruyện Ngôn TìnhĐêm khuya ngày hôm đó, cũng yên tĩnh như bao ngày thường, ngoại trừ con chó trong đội tuần tra thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài sủa vài tiếng. Một chiếc xe con màu trắng lặng lẽ, nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh khu dân cư cao cấp. Chủ xe tắt đèn pha, sau khi tắt đèn cũng không có một hành động nào, sau đó suốt cả đêm, chiếc xe gần như cũng không có động tĩnh gì. Mãi đến khi nơi đường chân trời lộ ra tia nắng, những đám mây cũng bị những tia nắng đầu tiên nhuộm thành màu lam nhàn nhạt, một bóng người trên thân mặc một chiếc áo lông rất dày mới lặng lẽ xuống xe. Nhìn bóng dáng đó cũng không khó đoán ra, chắc chắn đây là một cô gái còn trẻ, dáng nhỏ gầy, trong lòng đang ôm chặt một chiếc túi lớn đựng thứ gì đó. Cô liều mạng kéo sụp chiếc mũ, giống như sợ bị người khác nhìn thấy bóng dáng của mình vậy. Toe toe - Âm thanh bén nhọn của chiếc kèn đồng chọc thủng buổi sớm yên tĩnh. Cô gái hoảng hốt, một chiếc xe máy ngông nghênh đi đưa báo sớm, còi xe inh ỏi vụt qua bên cạnh, bác già đưa báo… "Nhưng không phải hai người đã bàn về chuyện kết hôn rồi sao?" Cô đã có mấy lần gặp Tưởng Tâm Lôi, đó là một cô gái rất đẹp, khi giơ tay nhấc chân luôn rất thong dong ưu nhã, tràn đầy tự tin, cùng đứng chung một chỗ với Phó Thần Cương quả thực đúng là một đôi trời đất sinh. Một người đàn ông xuất sắc như anh, bên cạnh phải có một người phụ nữ như vậy mới phù hợp... Chứ không phải là người như cô..."Hôn nhân chỉ là một thủ đoạn lừa gạt, để hai chúng tôi cùng đạt được mục đích của mình. Nhưng cả hai chúng tôi cho tới tận bây giờ cũng chưa có một ai cố gắng xóa đi khoảng cách thực tế đó.""Tại sao?""Cái gì mà tại sao?" Anh cười khổ bởi cô bám riết chuyện này không tha: "Đại khái là vì, cô ta không muốn bị tôi trói chặt, còn tôi, cũng thật sự không đến mức cực kỳ cần thiết phải dựa vào hôn nhân để đổi được lợi ích."Nhưng cô lại cho rằng cái cười khổ kia của anh lại tràn đầy bất đắc dĩ."Anh thật sự rất khổ sở phải không?" Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh."Khổ sở ư?""Dù sao, hai người đã từng lui tới với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có tình cảm chứ."Nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đầy nghiêm túc lẫn thương cảm của cô, lần đầu tiên anh có ý định muốn trêu đùa cô: "Nói không có, đúng là gạt người."Miệng mím lại,Khang Hoa Hiên biết mình không nên động tâm với anh. Nhưng vừa nghe thấy anh nói có chút nhớ nhung đối với người tình cũ, ngực cô vẫn không khỏi bị nhéo đau một cái."Vậy anh hãy từ từ nhớ về cô ấy đi." Một nỗi phiền muộn không khỏi dâng lên trong ngực cô, lời này vừa nói ra, ngay chính cô cũng sợ hết hồn, vội vàng nhanh chóng đứng dậy định rời khỏi anh."Tôi rất khó chịu, em không ôm tôi một cái sao?" Anh kéo tay cô, thoải mái nhìn cô, muốn có một cái ôm.Cô có nên ôm anh không? Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, thân thể của cô cũng đã sớm từng bước có đáp án.Cô khom người ôm lấy anh, vốn chỉ định nhẹ nhàng ôm đầu của anh, không ngờ Phó Thần Cương đột nhiên kéo cả người cô xuống. Nhất thời không đứng vững nên cô ngã nghiêng người, tựa vào trên ghế salon. Anh thuận thế đè lên cô, hai người ngực sát ngực, chân áp chân, giữa hai người không có một chút khe hở.Khang Hoa Hiên th* d*c vì kinh ngạc, chống cùi chỏ định nhỏm dậy đẩy anh ra, không ngờ anh lại già mồm tuyên bố: "Như thế này mới đạt yêu cầu."... Được rồi. Nếu anh đã "khổ sở" như vậy cô cũng đành chỉ cô gắng "đem hết toàn lực" để an ủi anh cho tốt.Cô chấp nhận buộc chặt hai cánh tay, tạm thời không hề để tâm đến chuyện ghen tuông kia nữa, muốn mang toàn bộ năng lượng trong thân thể mình truyền sang cho anh. Chỉ có điều... sao cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm... Dường như cô càng dùng sức truyền sang thì có một nơi trên người anh lại càng..."Anh... Chẳng phải anh đã nói, anh rất khó chịu mà...?" Khang Hoa Hiên đỏ mặt, lúc này cô mới phát hiện ra anh đã dùng một tư thế vô cùng mập mờ áp ở trên người mình."Tôi lừa gạt em đấy.""Anh... Vậy anh...""Tôi rất vui vẻ?""Vui vẻ gì cơ?""Bởi vì em đang ở trong ngực của tôi."Cô mềm nhũn cả người, không cuống quít đẩy anh ra nữa. Cô vừa xấu hổ vừa mừng rỡ nghe anh khẽ thì thầm bên tai."Hoa Hiên, em là người con gái đầu tiên làm cho anh thấy h*m m**n tuyệt đối.""Việc này..." Cô cắn cắn cánh môi hồng, "Còn Tưởng tiểu thư thì sao? Hai người đã ở chung một chỗ lâu như vậy...""Đã lâu lắm rồi anh không hề đụng đến cô ấy." Tựa vào trên vai cô, Phó Thần Cương lấy tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt và làn môi của cô, nói cho cô biết bí mật mà mình đã chôn giấu từ lâu: "Hơn một năm trước, tự nhiên anh hoàn toàn bị mất hứng thú đối với chuyện nam nữ, cho dù đã thử qua nhiều cách khác nhau nhưng cũng không hề khởi sắc. Nhưng cô ấy lại là người thích chơi trò tình ái, cho nên từ đó về sau, bọn anh dường như đã trở thành người lạ.""Làm sao có thể chứ?" Cô kêu lên. Nhớ tới cái đêm “chế tạo” ra Huân Triết kia, rõ ràng anh... Ặc, không, đừng nói là khi đó, ngay lúc này, nhiệt độ trên người anh cùng với ánh mắt khẩn cầu kia, đừng có nói anh không có "tính thú” nhé, cho dù thế nào cô cũng sẽ không tin."Nhưng bây giờ anh...""Đó là bởi vì em. Chỉ có em, em là người con gái duy nhất khiến anh thật lòng muốn có được." Phó Thần Cương nâng bàn tay của cô lên đặt vào đó một nụ hôn.