Tác giả:

Tiết tử Cực phẩm cuồng ngạo 】 cung chủ Nàng, Hạ Như Thanh, “Yêu nghiệt điện” cung chủ lãnh huyết, Một nữ nhân làm người trong hắc đạo nghe tin đã sợ mất mật, Cuồng ngạo, ngoan độc, xinh đẹp, lãnh huyết. . . . . . Ai có thể so với nàng cuồng 】? Một khi xuyên qua, Hạ Như Thanh thẳng đến long sàng của bạo quân, nàng đảo khách thành chủ, một cước hướng phía hoàng đế đưa hắn đá xuống long sàng, nàng cao gầy lông mày kẻ đen cuồng vọng đối bạo quân nói: “Bạo quân, giường của ngươi Bổn cung muốn. . . . . .” Ai có thể so với nàng ngạo 】? “Bạo quân, ngươi nghĩ đông chết Bổn cung sao?” Hạ Như Thanh lạnh run co rúc một góc ở long sàng , nhìn như thân thể mềm mại đơn bạc nguyên nhân chính là rét lạnh run rẩy. Nàng dùng khóe mắt liếc bạo quân bên giường liếc, dùng tay chỉ hắn, có chút câu khóe miệng, khẽ mở môi lạnh, giống như nữ vương bình thường uy nghiêm cao ngạo phát số ra lệnh: “Bạo quân, còn không mau một chút đi lên làm ấm giường cho Bổn cung!” Ai có thể so với nàng yêu 】? Hạ Như Thanh bàn…

Chương 89: Giám sát Tể tướng, gặp chuyện giết (4)

Cưỡng Chiếm Giường Vua: Bạo Quân, Thỉnh An Cho Bổn CungTác giả: Nại Tiểu NhànTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTiết tử Cực phẩm cuồng ngạo 】 cung chủ Nàng, Hạ Như Thanh, “Yêu nghiệt điện” cung chủ lãnh huyết, Một nữ nhân làm người trong hắc đạo nghe tin đã sợ mất mật, Cuồng ngạo, ngoan độc, xinh đẹp, lãnh huyết. . . . . . Ai có thể so với nàng cuồng 】? Một khi xuyên qua, Hạ Như Thanh thẳng đến long sàng của bạo quân, nàng đảo khách thành chủ, một cước hướng phía hoàng đế đưa hắn đá xuống long sàng, nàng cao gầy lông mày kẻ đen cuồng vọng đối bạo quân nói: “Bạo quân, giường của ngươi Bổn cung muốn. . . . . .” Ai có thể so với nàng ngạo 】? “Bạo quân, ngươi nghĩ đông chết Bổn cung sao?” Hạ Như Thanh lạnh run co rúc một góc ở long sàng , nhìn như thân thể mềm mại đơn bạc nguyên nhân chính là rét lạnh run rẩy. Nàng dùng khóe mắt liếc bạo quân bên giường liếc, dùng tay chỉ hắn, có chút câu khóe miệng, khẽ mở môi lạnh, giống như nữ vương bình thường uy nghiêm cao ngạo phát số ra lệnh: “Bạo quân, còn không mau một chút đi lên làm ấm giường cho Bổn cung!” Ai có thể so với nàng yêu 】? Hạ Như Thanh bàn… Chỉ thấy Tể tướng một mình, lén la lén lút ở trong đêm tối mà đi về phía trước, nương tựa theo nơi tín hiệu chỉ thị của Dạ Hàn Quốc, đi vào một ch* k*n, nơi ấy tương tự như kho hàng.Hạ Như Thanh cùng Bách Lý Lương thu lại hơi thở, cẩn thận đi theo Tể tướng đi vào nơi mà hắn cùng với Dạ Hàn Quốc vụng trộm gặp nhau.Bóng đêm bao phủ hai người, ánh trăng màu trắng bạc hoàn toàn mơ hồ, chập chờn mộng ảo.Tể tướng lén lén lút lút đi tới cửa, nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, liền ở cửa gỗ trên vỗ vào có tiết tấu, giống như thanh âm ám hiệu.“Tiên sinh mời vào, chủ nhân nhà của chúng ta xin mời. . . . . .”Một tên người hầu cách ăn mặc như thanh niên từ bên trong đi ra, đối Tể tướng làm tư thế mời, thần sắc khiêm tốn.Tể tướng không nói, gật đầu ra hiệu, di chuyển thân hình đi vào bên trong.“Bọn họ đều đi vào rồi, chúng ta nghe lén như thế nào?”Bách Lý Lương có chút nóng nảy nhìn Hạ Như Thanh, xem bộ dáng nàng một bộ chậm rãi, tựa hồ sớm đã có tính toán.” Đại thụ bên kia không phải là vừa vặn sao?”Hạ Như Thanh đưa tay chỉ nơi xa có cái cây bên cạnh cửa sổ, thấy hình dạng cây to lớn, hẳn là có thể mà che dấu thân ảnh của hắn.“Cứ như vậy, cẩn thận làm việc. . . . . .”Khinh công của Bách Lý Lương thật tuyệt, dễ dàng đến được gốc cây, hắn vốn là còn muốn nhìn xem trò hay của Hạ Như Thanh, không ngờ thân ảnh của Hạ Như Thanh cũng đã đi theo hắn, cũng đã có mặt.Con ngươi của Bách Lý Lương hiện lên một tia khâm phục, lúc trước hắn chỉ biết là Hạ Như Thanh không có nội công, hơn nữa sử dụng chiêu hết sức kỳ lạ, hôm nay rõ ràng có thể đuổi kịp khinh công của mình, không thể không khiến hắn thán phục.“Bổn cung không phải bình hoa, từ một khắc kia ngươi bắt đầu gặp phải Bổn cung, ngươi nên biết không đúng sao?”Tại trong nội tâm của Hạ Như Thanh, nàng không thể bị xem thường , đây là một loại thuộc về vương giả do trời sinh.Cho nên nàng chỉ có trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa.Bách Lý Lương kinh ngạc nhìn Hạ Như Thanh, ánh mắt khẽ cười một cái, đúng vậy a, từ khắc mà hắn xông vào tẩm cung uy h**p nàng, là hắn đã biết nàng không phải một nữ tử đơn giản.Nàng khuynh quốc khuynh thành, có đảm lược có mưu, nhạy bén hơn người. . . . . .Ngay tại thời khắc Bách Lý Lương suy nghĩ, một câu cắt đứt hắn.“Tiểu Lương nghĩ gì thế? Còn có thời gian mà tư xuân (suy nghĩ về t*nh d*c) . . . . . .”

Chỉ thấy Tể tướng một mình, lén la lén lút ở trong đêm tối mà đi về
phía trước, nương tựa theo nơi tín hiệu chỉ thị của Dạ Hàn Quốc, đi vào
một ch* k*n, nơi ấy tương tự như kho hàng.

Hạ Như Thanh cùng Bách Lý Lương thu lại hơi thở, cẩn thận đi theo Tể
tướng đi vào nơi mà hắn cùng với Dạ Hàn Quốc vụng trộm gặp nhau.

Bóng đêm bao phủ hai người, ánh trăng màu trắng bạc hoàn toàn mơ hồ, chập chờn mộng ảo.

Tể tướng lén lén lút lút đi tới cửa, nhìn chung quanh, thấy bốn bề
vắng lặng, liền ở cửa gỗ trên vỗ vào có tiết tấu, giống như thanh âm ám
hiệu.

“Tiên sinh mời vào, chủ nhân nhà của chúng ta xin mời. . . . . .”

Một tên người hầu cách ăn mặc như thanh niên từ bên trong đi ra, đối Tể tướng làm tư thế mời, thần sắc khiêm tốn.

Tể tướng không nói, gật đầu ra hiệu, di chuyển thân hình đi vào bên trong.

“Bọn họ đều đi vào rồi, chúng ta nghe lén như thế nào?”

Bách Lý Lương có chút nóng nảy nhìn Hạ Như Thanh, xem bộ dáng nàng một bộ chậm rãi, tựa hồ sớm đã có tính toán.

” Đại thụ bên kia không phải là vừa vặn sao?”

Hạ Như Thanh đưa tay chỉ nơi xa có cái cây bên cạnh cửa sổ, thấy hình dạng cây to lớn, hẳn là có thể mà che dấu thân ảnh của hắn.

“Cứ như vậy, cẩn thận làm việc. . . . . .”

Khinh công của Bách Lý Lương thật tuyệt, dễ dàng đến được gốc cây,
hắn vốn là còn muốn nhìn xem trò hay của Hạ Như Thanh, không ngờ thân
ảnh của Hạ Như Thanh cũng đã đi theo hắn, cũng đã có mặt.

Con ngươi của Bách Lý Lương hiện lên một tia khâm phục, lúc trước hắn chỉ biết là Hạ Như Thanh không có nội công, hơn nữa sử dụng chiêu hết
sức kỳ lạ, hôm nay rõ ràng có thể đuổi kịp khinh công của mình, không
thể không khiến hắn thán phục.

“Bổn cung không phải bình hoa, từ một khắc kia ngươi bắt đầu gặp phải Bổn cung, ngươi nên biết không đúng sao?”

Tại trong nội tâm của Hạ Như Thanh, nàng không thể bị xem thường , đây là một loại thuộc về vương giả do trời sinh.

Cho nên nàng chỉ có trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa.

Bách Lý Lương kinh ngạc nhìn Hạ Như Thanh, ánh mắt khẽ cười một cái,
đúng vậy a, từ khắc mà hắn xông vào tẩm cung uy h**p nàng, là hắn đã
biết nàng không phải một nữ tử đơn giản.

Nàng khuynh quốc khuynh thành, có đảm lược có mưu, nhạy bén hơn người. . . . . .

Ngay tại thời khắc Bách Lý Lương suy nghĩ, một câu cắt đứt hắn.

“Tiểu Lương nghĩ gì thế? Còn có thời gian mà tư xuân (suy nghĩ về t*nh d*c) . . . . . .”

Cưỡng Chiếm Giường Vua: Bạo Quân, Thỉnh An Cho Bổn CungTác giả: Nại Tiểu NhànTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTiết tử Cực phẩm cuồng ngạo 】 cung chủ Nàng, Hạ Như Thanh, “Yêu nghiệt điện” cung chủ lãnh huyết, Một nữ nhân làm người trong hắc đạo nghe tin đã sợ mất mật, Cuồng ngạo, ngoan độc, xinh đẹp, lãnh huyết. . . . . . Ai có thể so với nàng cuồng 】? Một khi xuyên qua, Hạ Như Thanh thẳng đến long sàng của bạo quân, nàng đảo khách thành chủ, một cước hướng phía hoàng đế đưa hắn đá xuống long sàng, nàng cao gầy lông mày kẻ đen cuồng vọng đối bạo quân nói: “Bạo quân, giường của ngươi Bổn cung muốn. . . . . .” Ai có thể so với nàng ngạo 】? “Bạo quân, ngươi nghĩ đông chết Bổn cung sao?” Hạ Như Thanh lạnh run co rúc một góc ở long sàng , nhìn như thân thể mềm mại đơn bạc nguyên nhân chính là rét lạnh run rẩy. Nàng dùng khóe mắt liếc bạo quân bên giường liếc, dùng tay chỉ hắn, có chút câu khóe miệng, khẽ mở môi lạnh, giống như nữ vương bình thường uy nghiêm cao ngạo phát số ra lệnh: “Bạo quân, còn không mau một chút đi lên làm ấm giường cho Bổn cung!” Ai có thể so với nàng yêu 】? Hạ Như Thanh bàn… Chỉ thấy Tể tướng một mình, lén la lén lút ở trong đêm tối mà đi về phía trước, nương tựa theo nơi tín hiệu chỉ thị của Dạ Hàn Quốc, đi vào một ch* k*n, nơi ấy tương tự như kho hàng.Hạ Như Thanh cùng Bách Lý Lương thu lại hơi thở, cẩn thận đi theo Tể tướng đi vào nơi mà hắn cùng với Dạ Hàn Quốc vụng trộm gặp nhau.Bóng đêm bao phủ hai người, ánh trăng màu trắng bạc hoàn toàn mơ hồ, chập chờn mộng ảo.Tể tướng lén lén lút lút đi tới cửa, nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, liền ở cửa gỗ trên vỗ vào có tiết tấu, giống như thanh âm ám hiệu.“Tiên sinh mời vào, chủ nhân nhà của chúng ta xin mời. . . . . .”Một tên người hầu cách ăn mặc như thanh niên từ bên trong đi ra, đối Tể tướng làm tư thế mời, thần sắc khiêm tốn.Tể tướng không nói, gật đầu ra hiệu, di chuyển thân hình đi vào bên trong.“Bọn họ đều đi vào rồi, chúng ta nghe lén như thế nào?”Bách Lý Lương có chút nóng nảy nhìn Hạ Như Thanh, xem bộ dáng nàng một bộ chậm rãi, tựa hồ sớm đã có tính toán.” Đại thụ bên kia không phải là vừa vặn sao?”Hạ Như Thanh đưa tay chỉ nơi xa có cái cây bên cạnh cửa sổ, thấy hình dạng cây to lớn, hẳn là có thể mà che dấu thân ảnh của hắn.“Cứ như vậy, cẩn thận làm việc. . . . . .”Khinh công của Bách Lý Lương thật tuyệt, dễ dàng đến được gốc cây, hắn vốn là còn muốn nhìn xem trò hay của Hạ Như Thanh, không ngờ thân ảnh của Hạ Như Thanh cũng đã đi theo hắn, cũng đã có mặt.Con ngươi của Bách Lý Lương hiện lên một tia khâm phục, lúc trước hắn chỉ biết là Hạ Như Thanh không có nội công, hơn nữa sử dụng chiêu hết sức kỳ lạ, hôm nay rõ ràng có thể đuổi kịp khinh công của mình, không thể không khiến hắn thán phục.“Bổn cung không phải bình hoa, từ một khắc kia ngươi bắt đầu gặp phải Bổn cung, ngươi nên biết không đúng sao?”Tại trong nội tâm của Hạ Như Thanh, nàng không thể bị xem thường , đây là một loại thuộc về vương giả do trời sinh.Cho nên nàng chỉ có trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa.Bách Lý Lương kinh ngạc nhìn Hạ Như Thanh, ánh mắt khẽ cười một cái, đúng vậy a, từ khắc mà hắn xông vào tẩm cung uy h**p nàng, là hắn đã biết nàng không phải một nữ tử đơn giản.Nàng khuynh quốc khuynh thành, có đảm lược có mưu, nhạy bén hơn người. . . . . .Ngay tại thời khắc Bách Lý Lương suy nghĩ, một câu cắt đứt hắn.“Tiểu Lương nghĩ gì thế? Còn có thời gian mà tư xuân (suy nghĩ về t*nh d*c) . . . . . .”

Chương 89: Giám sát Tể tướng, gặp chuyện giết (4)