Tiểu nhân ngư như thường lệ ghé vào đá ngầm chỗ biển nông, hai tay chống cằm nhìn loài người nghịch nước trên bờ cát xa xa, cái đuôi phía sau không thành thật mà phẩy phẩy nước biển, tạo nên bọt sóng xinh đẹp. Thật muốn một đôi chân. Tiểu nhân ngư phồng má, lưu luyến nhìn thoáng qua bờ, xoay người chuẩn bị trở lại biển, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, tiếp theo liền bị lưới đánh cá từ trên trời phủ xuống bao lấy. “Ha! Anh em, nhìn xem chúng ta quơ được cái gì! Nhìn cái đuôi màu lam xinh đẹp này, trời ạ, đôi mắt của nó như còn biết nói chuyện nữa!” Nam nhân cao lớn cầm lấy lưới đánh cá, cẩn thận đánh giá con mồi bên trong. “Chúng ta phát tài rồi, tôi cảm thấy cả người nó đều lóe kim quang, ông trời, tôi thề là vật nhỏ này nhất định đáng giá!” Nam nhân có dáng người béo núc kích động cơ hồ ch** n**c miếng. “Cậu không nhìn lầm, đầu của nó thực sự phát ra màu vàng, tôi cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người cá nào xinh đẹp như vậy, nhất định là đang nằm mơ.” Nam nhân lúc nãy như phát hiện ra…
Chương 13: Phiên ngoại 2: Quả vải và ăn kiêng
Kế Hoạch Dụ Bắt MermanTác giả: Sam dữu tử đườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa HuyễnTiểu nhân ngư như thường lệ ghé vào đá ngầm chỗ biển nông, hai tay chống cằm nhìn loài người nghịch nước trên bờ cát xa xa, cái đuôi phía sau không thành thật mà phẩy phẩy nước biển, tạo nên bọt sóng xinh đẹp. Thật muốn một đôi chân. Tiểu nhân ngư phồng má, lưu luyến nhìn thoáng qua bờ, xoay người chuẩn bị trở lại biển, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, tiếp theo liền bị lưới đánh cá từ trên trời phủ xuống bao lấy. “Ha! Anh em, nhìn xem chúng ta quơ được cái gì! Nhìn cái đuôi màu lam xinh đẹp này, trời ạ, đôi mắt của nó như còn biết nói chuyện nữa!” Nam nhân cao lớn cầm lấy lưới đánh cá, cẩn thận đánh giá con mồi bên trong. “Chúng ta phát tài rồi, tôi cảm thấy cả người nó đều lóe kim quang, ông trời, tôi thề là vật nhỏ này nhất định đáng giá!” Nam nhân có dáng người béo núc kích động cơ hồ ch** n**c miếng. “Cậu không nhìn lầm, đầu của nó thực sự phát ra màu vàng, tôi cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người cá nào xinh đẹp như vậy, nhất định là đang nằm mơ.” Nam nhân lúc nãy như phát hiện ra… Du Chi cực kì mê quả vải.Thịt quả gần như trong suốt cùng với nước vải đầy đủ ngọt lành làm cho Du Chi muốn ngừng mà không được, từ nếm thử lần đầu đến ăn tới không thể dừng lại.Du Chi đang ngồi trên sô pha vật lộn cùng với đống trái cây, thượng tướng đi đến bên cạnh thiếu niên vẫn cúi đầu ăn quên trời đất kia ngồi xuống.“Hửm? Cậu không phải không thích ăn ngọt sao?”“Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không có gì không tốt.”Du Chi ngoan ngoãn bóc một quả vải, còn cẩn thận bỏ hạt bên trong, chỉ chừa lại thịt quả trắng noãn đưa tới bên miệng thượng tướng.Cố Quân Điệt thực tự nhiên há miệng ăn, đầu lưỡi đảo qua ngón tay thiếu niên, “Thực ngọt.”“Đúng không! Ăn siêu ngon! Anh còn muốn không? Du Chi cười đến mắt cũng cong lên.“Tôi nói chính là cậu ngọt.”“Mặt thiếu niên thoáng chốc biến hồng, “Mới không phải, anh nói bậy…”“Bất quá quả vải cũng không sai.”“Ừm.”Thượng tướng lại càng lấn tới. “Có điều cũng là cậu ăn ngon hơn.”“…”“Ăn xong rồi sao?”“Ăn, ăn xong rồi… Anh dựa lại gần như vậy làm gì…”“Để ăn a.”“Quả vải ở đây.” Du Chi chỉ vào tô thủy tinh trên bàn trà, dịch người ra xa một chút.“Không, cái đó để lại cho cậu.” thượng tướng đại nhân tiếp tục sáp lại gần, “Tôi ăn cậu là đủ rồi.”“Tôi không thể ăn! A… Bỏ tôi xuống…”“Không thể ăn tôi đã không chọn.” Thượng tướng đại nhân khiêng thiếu niên đến phòng ngủ.—– Thượng tướng là đại sắc lang. (/TДT)/
Du Chi cực kì mê quả vải.
Thịt quả gần như trong suốt cùng với nước vải đầy đủ ngọt lành làm cho Du Chi muốn ngừng mà không được, từ nếm thử lần đầu đến ăn tới không thể dừng lại.
Du Chi đang ngồi trên sô pha vật lộn cùng với đống trái cây, thượng tướng đi đến bên cạnh thiếu niên vẫn cúi đầu ăn quên trời đất kia ngồi xuống.
“Hửm? Cậu không phải không thích ăn ngọt sao?”
“Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không có gì không tốt.”
Du Chi ngoan ngoãn bóc một quả vải, còn cẩn thận bỏ hạt bên trong, chỉ chừa lại thịt quả trắng noãn đưa tới bên miệng thượng tướng.
Cố Quân Điệt thực tự nhiên há miệng ăn, đầu lưỡi đảo qua ngón tay thiếu niên, “Thực ngọt.”
“Đúng không! Ăn siêu ngon! Anh còn muốn không? Du Chi cười đến mắt cũng cong lên.
“Tôi nói chính là cậu ngọt.”
“Mặt thiếu niên thoáng chốc biến hồng, “Mới không phải, anh nói bậy…”
“Bất quá quả vải cũng không sai.”
“Ừm.”
Thượng tướng lại càng lấn tới. “Có điều cũng là cậu ăn ngon hơn.”
“…”
“Ăn xong rồi sao?”
“Ăn, ăn xong rồi… Anh dựa lại gần như vậy làm gì…”
“Để ăn a.”
“Quả vải ở đây.” Du Chi chỉ vào tô thủy tinh trên bàn trà, dịch người ra xa một chút.
“Không, cái đó để lại cho cậu.” thượng tướng đại nhân tiếp tục sáp lại gần, “Tôi ăn cậu là đủ rồi.”
“Tôi không thể ăn! A… Bỏ tôi xuống…”
“Không thể ăn tôi đã không chọn.” Thượng tướng đại nhân khiêng thiếu niên đến phòng ngủ.
—– Thượng tướng là đại sắc lang. (/TДT)/
Kế Hoạch Dụ Bắt MermanTác giả: Sam dữu tử đườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa HuyễnTiểu nhân ngư như thường lệ ghé vào đá ngầm chỗ biển nông, hai tay chống cằm nhìn loài người nghịch nước trên bờ cát xa xa, cái đuôi phía sau không thành thật mà phẩy phẩy nước biển, tạo nên bọt sóng xinh đẹp. Thật muốn một đôi chân. Tiểu nhân ngư phồng má, lưu luyến nhìn thoáng qua bờ, xoay người chuẩn bị trở lại biển, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, tiếp theo liền bị lưới đánh cá từ trên trời phủ xuống bao lấy. “Ha! Anh em, nhìn xem chúng ta quơ được cái gì! Nhìn cái đuôi màu lam xinh đẹp này, trời ạ, đôi mắt của nó như còn biết nói chuyện nữa!” Nam nhân cao lớn cầm lấy lưới đánh cá, cẩn thận đánh giá con mồi bên trong. “Chúng ta phát tài rồi, tôi cảm thấy cả người nó đều lóe kim quang, ông trời, tôi thề là vật nhỏ này nhất định đáng giá!” Nam nhân có dáng người béo núc kích động cơ hồ ch** n**c miếng. “Cậu không nhìn lầm, đầu của nó thực sự phát ra màu vàng, tôi cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người cá nào xinh đẹp như vậy, nhất định là đang nằm mơ.” Nam nhân lúc nãy như phát hiện ra… Du Chi cực kì mê quả vải.Thịt quả gần như trong suốt cùng với nước vải đầy đủ ngọt lành làm cho Du Chi muốn ngừng mà không được, từ nếm thử lần đầu đến ăn tới không thể dừng lại.Du Chi đang ngồi trên sô pha vật lộn cùng với đống trái cây, thượng tướng đi đến bên cạnh thiếu niên vẫn cúi đầu ăn quên trời đất kia ngồi xuống.“Hửm? Cậu không phải không thích ăn ngọt sao?”“Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không có gì không tốt.”Du Chi ngoan ngoãn bóc một quả vải, còn cẩn thận bỏ hạt bên trong, chỉ chừa lại thịt quả trắng noãn đưa tới bên miệng thượng tướng.Cố Quân Điệt thực tự nhiên há miệng ăn, đầu lưỡi đảo qua ngón tay thiếu niên, “Thực ngọt.”“Đúng không! Ăn siêu ngon! Anh còn muốn không? Du Chi cười đến mắt cũng cong lên.“Tôi nói chính là cậu ngọt.”“Mặt thiếu niên thoáng chốc biến hồng, “Mới không phải, anh nói bậy…”“Bất quá quả vải cũng không sai.”“Ừm.”Thượng tướng lại càng lấn tới. “Có điều cũng là cậu ăn ngon hơn.”“…”“Ăn xong rồi sao?”“Ăn, ăn xong rồi… Anh dựa lại gần như vậy làm gì…”“Để ăn a.”“Quả vải ở đây.” Du Chi chỉ vào tô thủy tinh trên bàn trà, dịch người ra xa một chút.“Không, cái đó để lại cho cậu.” thượng tướng đại nhân tiếp tục sáp lại gần, “Tôi ăn cậu là đủ rồi.”“Tôi không thể ăn! A… Bỏ tôi xuống…”“Không thể ăn tôi đã không chọn.” Thượng tướng đại nhân khiêng thiếu niên đến phòng ngủ.—– Thượng tướng là đại sắc lang. (/TДT)/