Tiểu nhân ngư như thường lệ ghé vào đá ngầm chỗ biển nông, hai tay chống cằm nhìn loài người nghịch nước trên bờ cát xa xa, cái đuôi phía sau không thành thật mà phẩy phẩy nước biển, tạo nên bọt sóng xinh đẹp. Thật muốn một đôi chân. Tiểu nhân ngư phồng má, lưu luyến nhìn thoáng qua bờ, xoay người chuẩn bị trở lại biển, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, tiếp theo liền bị lưới đánh cá từ trên trời phủ xuống bao lấy. “Ha! Anh em, nhìn xem chúng ta quơ được cái gì! Nhìn cái đuôi màu lam xinh đẹp này, trời ạ, đôi mắt của nó như còn biết nói chuyện nữa!” Nam nhân cao lớn cầm lấy lưới đánh cá, cẩn thận đánh giá con mồi bên trong. “Chúng ta phát tài rồi, tôi cảm thấy cả người nó đều lóe kim quang, ông trời, tôi thề là vật nhỏ này nhất định đáng giá!” Nam nhân có dáng người béo núc kích động cơ hồ ch** n**c miếng. “Cậu không nhìn lầm, đầu của nó thực sự phát ra màu vàng, tôi cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người cá nào xinh đẹp như vậy, nhất định là đang nằm mơ.” Nam nhân lúc nãy như phát hiện ra…
Chương 16
Kế Hoạch Dụ Bắt MermanTác giả: Sam dữu tử đườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa HuyễnTiểu nhân ngư như thường lệ ghé vào đá ngầm chỗ biển nông, hai tay chống cằm nhìn loài người nghịch nước trên bờ cát xa xa, cái đuôi phía sau không thành thật mà phẩy phẩy nước biển, tạo nên bọt sóng xinh đẹp. Thật muốn một đôi chân. Tiểu nhân ngư phồng má, lưu luyến nhìn thoáng qua bờ, xoay người chuẩn bị trở lại biển, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, tiếp theo liền bị lưới đánh cá từ trên trời phủ xuống bao lấy. “Ha! Anh em, nhìn xem chúng ta quơ được cái gì! Nhìn cái đuôi màu lam xinh đẹp này, trời ạ, đôi mắt của nó như còn biết nói chuyện nữa!” Nam nhân cao lớn cầm lấy lưới đánh cá, cẩn thận đánh giá con mồi bên trong. “Chúng ta phát tài rồi, tôi cảm thấy cả người nó đều lóe kim quang, ông trời, tôi thề là vật nhỏ này nhất định đáng giá!” Nam nhân có dáng người béo núc kích động cơ hồ ch** n**c miếng. “Cậu không nhìn lầm, đầu của nó thực sự phát ra màu vàng, tôi cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người cá nào xinh đẹp như vậy, nhất định là đang nằm mơ.” Nam nhân lúc nãy như phát hiện ra… Hai người tối hôm qua đều có chút mất ngủ, sáng sớm hôm sau đã rời khỏi giường.Dùng xong bữa sáng, Cố Quân Điệt đưa Du Chi đến trung tâm thành phố, dẫn cậu đi mua quần áo. Lần trước anh chỉ mua hai bộ áo ngủ với vài cái đồ lót, đồ dùng vệ sinh cá nhân này nọ với một bộ đồ thể thao, Du Chi vẫn chưa có quần áo mặc hằng ngày.Du Chi mặc bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc tùy ý buông sau lưng, khiến dọc đường ai nấy cũng không nhịn được quay đầu nhìn. Thượng tướng đại nhân cũng là một người nổi bật, hai người đi cùng nhau, không cần nói cũng biết kết quả thế nào.Du Chi bây giờ đã có thể tự mình đi lại, dù tốc độ vẫn rất chậm, nhưng hôm nay cũng có thể dạo qua rất nhiều cửa hàng. Thượng tướng cảm thấy tiểu tử kia mặc cái gì cũng hợp, những thứ đã thử qua đều mua hết, mà những thứ chưa thử cũng chọn lấy vài cái.Người bán hàng tỏ vẻ vô cùng cao hứng, Du Chi lại mang dáng vẻ vô cùng đau lòng.Tuy rằng không có khái niệm gì về tiền bạc của con người, nhưng trực giác nói cho Du Chi biết, quần áo này nọ nhất định phải trả tiền, mà số lượng mua cũng đã rất nhiều, huống chi nhìn sắc mặt của các khách hàng khác cũng có thể thấy được, quần áo cũng không không phải là rẻ.Du Chi cảm thấy số tiền mình nợ càng ngày càng lớn, nói không chừng bán chính mình cũng không đủ trả.—– Làm sao bây giờ…Cố Quân Điệt gọi điện kêu thị vệ mang đồ đạc về nhà trước, sau đó đem Du Chi đến tiệm làm tóc, tiểu tử kia hôm qua nói muốn cắt tóc.Du Chi ngồi trước gương đánh giá kiểu tóc mới của mình, tuy rằng trên đầu cảm giác nhẹ đi rất nhiều, có chút không quen, nhưng thoạt nhìn thực sự là rất giống người bình thường! = 皿 =Mà lực chú ý của thượng tướng hoàn toàn không đặt ở vấn đề “giống hay không giống người bình thường”.Cố Quân Điệt nhận ra rằng, đưa Du Chi đi cắt tóc thực sự là một quyết định chính xác, bởi vì tóc dài bị cắt đi, lộ ra cần cổ trắng nõn của thiếu niên, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa mê người.Thượng tướng đột nhiên có xúc động muốn đem Du Chi giấu đi, không cho người khác nhìn.Cho nên Du Chi nhanh chóng bị thượng tướng đại nhân đóng gói mang về nhà.
Hai người tối hôm qua đều có chút mất ngủ, sáng sớm hôm sau đã rời khỏi giường.
Dùng xong bữa sáng, Cố Quân Điệt đưa Du Chi đến trung tâm thành phố, dẫn cậu đi mua quần áo. Lần trước anh chỉ mua hai bộ áo ngủ với vài cái đồ lót, đồ dùng vệ sinh cá nhân này nọ với một bộ đồ thể thao, Du Chi vẫn chưa có quần áo mặc hằng ngày.
Du Chi mặc bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc tùy ý buông sau lưng, khiến dọc đường ai nấy cũng không nhịn được quay đầu nhìn. Thượng tướng đại nhân cũng là một người nổi bật, hai người đi cùng nhau, không cần nói cũng biết kết quả thế nào.
Du Chi bây giờ đã có thể tự mình đi lại, dù tốc độ vẫn rất chậm, nhưng hôm nay cũng có thể dạo qua rất nhiều cửa hàng. Thượng tướng cảm thấy tiểu tử kia mặc cái gì cũng hợp, những thứ đã thử qua đều mua hết, mà những thứ chưa thử cũng chọn lấy vài cái.
Người bán hàng tỏ vẻ vô cùng cao hứng, Du Chi lại mang dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Tuy rằng không có khái niệm gì về tiền bạc của con người, nhưng trực giác nói cho Du Chi biết, quần áo này nọ nhất định phải trả tiền, mà số lượng mua cũng đã rất nhiều, huống chi nhìn sắc mặt của các khách hàng khác cũng có thể thấy được, quần áo cũng không không phải là rẻ.
Du Chi cảm thấy số tiền mình nợ càng ngày càng lớn, nói không chừng bán chính mình cũng không đủ trả.
—– Làm sao bây giờ…
Cố Quân Điệt gọi điện kêu thị vệ mang đồ đạc về nhà trước, sau đó đem Du Chi đến tiệm làm tóc, tiểu tử kia hôm qua nói muốn cắt tóc.
Du Chi ngồi trước gương đánh giá kiểu tóc mới của mình, tuy rằng trên đầu cảm giác nhẹ đi rất nhiều, có chút không quen, nhưng thoạt nhìn thực sự là rất giống người bình thường! = 皿 =
Mà lực chú ý của thượng tướng hoàn toàn không đặt ở vấn đề “giống hay không giống người bình thường”.
Cố Quân Điệt nhận ra rằng, đưa Du Chi đi cắt tóc thực sự là một quyết định chính xác, bởi vì tóc dài bị cắt đi, lộ ra cần cổ trắng nõn của thiếu niên, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa mê người.
Thượng tướng đột nhiên có xúc động muốn đem Du Chi giấu đi, không cho người khác nhìn.
Cho nên Du Chi nhanh chóng bị thượng tướng đại nhân đóng gói mang về nhà.
Kế Hoạch Dụ Bắt MermanTác giả: Sam dữu tử đườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa HuyễnTiểu nhân ngư như thường lệ ghé vào đá ngầm chỗ biển nông, hai tay chống cằm nhìn loài người nghịch nước trên bờ cát xa xa, cái đuôi phía sau không thành thật mà phẩy phẩy nước biển, tạo nên bọt sóng xinh đẹp. Thật muốn một đôi chân. Tiểu nhân ngư phồng má, lưu luyến nhìn thoáng qua bờ, xoay người chuẩn bị trở lại biển, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, tiếp theo liền bị lưới đánh cá từ trên trời phủ xuống bao lấy. “Ha! Anh em, nhìn xem chúng ta quơ được cái gì! Nhìn cái đuôi màu lam xinh đẹp này, trời ạ, đôi mắt của nó như còn biết nói chuyện nữa!” Nam nhân cao lớn cầm lấy lưới đánh cá, cẩn thận đánh giá con mồi bên trong. “Chúng ta phát tài rồi, tôi cảm thấy cả người nó đều lóe kim quang, ông trời, tôi thề là vật nhỏ này nhất định đáng giá!” Nam nhân có dáng người béo núc kích động cơ hồ ch** n**c miếng. “Cậu không nhìn lầm, đầu của nó thực sự phát ra màu vàng, tôi cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người cá nào xinh đẹp như vậy, nhất định là đang nằm mơ.” Nam nhân lúc nãy như phát hiện ra… Hai người tối hôm qua đều có chút mất ngủ, sáng sớm hôm sau đã rời khỏi giường.Dùng xong bữa sáng, Cố Quân Điệt đưa Du Chi đến trung tâm thành phố, dẫn cậu đi mua quần áo. Lần trước anh chỉ mua hai bộ áo ngủ với vài cái đồ lót, đồ dùng vệ sinh cá nhân này nọ với một bộ đồ thể thao, Du Chi vẫn chưa có quần áo mặc hằng ngày.Du Chi mặc bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc tùy ý buông sau lưng, khiến dọc đường ai nấy cũng không nhịn được quay đầu nhìn. Thượng tướng đại nhân cũng là một người nổi bật, hai người đi cùng nhau, không cần nói cũng biết kết quả thế nào.Du Chi bây giờ đã có thể tự mình đi lại, dù tốc độ vẫn rất chậm, nhưng hôm nay cũng có thể dạo qua rất nhiều cửa hàng. Thượng tướng cảm thấy tiểu tử kia mặc cái gì cũng hợp, những thứ đã thử qua đều mua hết, mà những thứ chưa thử cũng chọn lấy vài cái.Người bán hàng tỏ vẻ vô cùng cao hứng, Du Chi lại mang dáng vẻ vô cùng đau lòng.Tuy rằng không có khái niệm gì về tiền bạc của con người, nhưng trực giác nói cho Du Chi biết, quần áo này nọ nhất định phải trả tiền, mà số lượng mua cũng đã rất nhiều, huống chi nhìn sắc mặt của các khách hàng khác cũng có thể thấy được, quần áo cũng không không phải là rẻ.Du Chi cảm thấy số tiền mình nợ càng ngày càng lớn, nói không chừng bán chính mình cũng không đủ trả.—– Làm sao bây giờ…Cố Quân Điệt gọi điện kêu thị vệ mang đồ đạc về nhà trước, sau đó đem Du Chi đến tiệm làm tóc, tiểu tử kia hôm qua nói muốn cắt tóc.Du Chi ngồi trước gương đánh giá kiểu tóc mới của mình, tuy rằng trên đầu cảm giác nhẹ đi rất nhiều, có chút không quen, nhưng thoạt nhìn thực sự là rất giống người bình thường! = 皿 =Mà lực chú ý của thượng tướng hoàn toàn không đặt ở vấn đề “giống hay không giống người bình thường”.Cố Quân Điệt nhận ra rằng, đưa Du Chi đi cắt tóc thực sự là một quyết định chính xác, bởi vì tóc dài bị cắt đi, lộ ra cần cổ trắng nõn của thiếu niên, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa mê người.Thượng tướng đột nhiên có xúc động muốn đem Du Chi giấu đi, không cho người khác nhìn.Cho nên Du Chi nhanh chóng bị thượng tướng đại nhân đóng gói mang về nhà.