Chánh Tổng Hoán, ngay khi còn tại chức đã có tiếng là người khắc nghiệt, cái khắc nghiệt đến độ độc ác của ông thể hiện qua những hành vi diễn ra từng ngày, nhưng ông ko thấy đó là một khuyết điểm mà trái lại ông luôn tự hào cho rằng mình oai nghiêm và có uy quyền. Với dân chúng, với kẻ ăn người ở trong nhà ông nhẫn tâm đã đành mà ngay cả với vợ con, ông cũng cứng rắn như gỗ đá, lạnh lùng như người dưng nước lã, ko để lộ chút tình cảm riêng tư nào. Dường như ông có cái thú được người ta sợ mình vì ông coi đó là một cái uy của một người vừa có chức, vừa có tiền, tha hồ tác yêu tác quái ở vùng nông thôn giữa hàng ngàn người dân thấp cổ bé miệng. Tuổi chưa đến 50, nhưng ông khệnh khạng đóng vai già trước tuổi, và cả Tổng bất cứ ai chẳng may gặp ông, đều phải đoán ý ông mà chắp tay vái chào từ đằng xa cho phải phép: - Con xin phép lạy cụ Chánh ạ.........ạ........ Lời chào ấy ông nghe quen tai lắm, cho nên vô phúc cho ai tình cờ gặp ông ngoài đường mà lại tỏ ra thân mật, quên ko gọi ông…

Chương 10

Bóng Người Dưới TrăngTác giả: Nguyễn Ngọc NgạnTruyện Linh DịChánh Tổng Hoán, ngay khi còn tại chức đã có tiếng là người khắc nghiệt, cái khắc nghiệt đến độ độc ác của ông thể hiện qua những hành vi diễn ra từng ngày, nhưng ông ko thấy đó là một khuyết điểm mà trái lại ông luôn tự hào cho rằng mình oai nghiêm và có uy quyền. Với dân chúng, với kẻ ăn người ở trong nhà ông nhẫn tâm đã đành mà ngay cả với vợ con, ông cũng cứng rắn như gỗ đá, lạnh lùng như người dưng nước lã, ko để lộ chút tình cảm riêng tư nào. Dường như ông có cái thú được người ta sợ mình vì ông coi đó là một cái uy của một người vừa có chức, vừa có tiền, tha hồ tác yêu tác quái ở vùng nông thôn giữa hàng ngàn người dân thấp cổ bé miệng. Tuổi chưa đến 50, nhưng ông khệnh khạng đóng vai già trước tuổi, và cả Tổng bất cứ ai chẳng may gặp ông, đều phải đoán ý ông mà chắp tay vái chào từ đằng xa cho phải phép: - Con xin phép lạy cụ Chánh ạ.........ạ........ Lời chào ấy ông nghe quen tai lắm, cho nên vô phúc cho ai tình cờ gặp ông ngoài đường mà lại tỏ ra thân mật, quên ko gọi ông… Ông ko dám bước ra vườn sau, mỗi khi đặt chân vào buồng một mình, ông rón rén. Cảm thấy cái ko khí lạnh lẽo như những mùi tử khí vây quanh, bởi vậy ăn xong bửa cơm chiều với bà Chánh và Cúc, ông lại vác ba ton sang với vợ bé để xa một cái khung cảnh tang tóc ở ông. Trước khi đi, ông xuống bếp gọi hết tất cả người làm lại và ra nghiêm lệnh:- Tao cấm chúng bay ko đứa nào được đem chuyện này ra kể với bất cứ ai, nhất là cái chuyện ma quỷ nhảm nhí. Đứa nào kể, tao cắt lưởi.Mọi người sợ hãi im lặng mặc dù trong lòng đều ấm ức vì biết ông Chánh ko muốn dân làng khơi dậy cái chết oan uổng của Khuê do ông gây nên.Rồi một hôm Thủ về làng, mặc đồ nhà binh, cắt tóc ngắn. Dáng điệu tự tin khác với lúc trước, anh tạt qua nhà sau khóa huấn luyện trước khi bổ nhiệm đi đơn vị. Từ hôm Khuê tự tử, Thủ vẩn áy náy khôn nguôi nên mản khóa là anh về ngay. Thủ nói chuyện với mẹ rồi chờ lúc trời nhá nhem tối, lần mò ra thăm mộ Khuê vừa được bà Chánh xây thật lớn. Thủ thắp mấy cây nhang, khấn vái lâm râm rồi tự quay về con đường cũ, tạt vào kho rơm, nơi hẹn hò buổi đầu và cũng là nơi người yêu tự tìm cái chết.Rẽ vào sân, Thủ thấy rờn rợn nổi gai ốc nhưng dường như có tiếng gọi trong tim thúc giục anh tiến bước. Khung cảnh vẫn như xưa nhưng hoang vắng tiêu điều như có lẫn mùi tử khí. Mà tiêu điều thật, bởi từ sau cái chết của Khuê, ít ai dám lai vãng ra đây. Bình thường kho rơm nhà ông Chánh là chổ trẻ con trong làng vẩn hò hẹn gặp nhau bởi ngoài căn nhà rộng che nắng mưa, ngoài những đống rơm khổng lồ, còn có vườn chuối xung quanh rộng mát và nhất là cái ao ko sâu lắm cho chúng nó tập bơi, bơi chán rồi lăn ra đống rơm mà ngủ hoặc tìm các tổ chim hay hái trộm ổi non trên bờ ao. Bây giờ thì ko còn một bóng người lai vãng, chẳng riêng gì trẻ con mà ngay cả người nhà ông Chánh, bất đắc dĩ phải ra gánh rơm, cũng thấy rờn rợn và ko dám đi một mình, ko dám nán lại lâu.Hôm nay Thủ bước vào lúc trời vừa sập tối, anh mở to mắt, rón rén đặt chân lên thềm. Từ đống rơm trước sân, con chim cú khổng lồ thình lình bay vụt ra lao về phía Thủ, tiếng kêu thất thần khiến anh hoảng hốt ngồi sụp xuống và sợ hãi đến gần đứng tim. Anh nín thở lấy lại bình tỉnh, đưa mắt nhìn quanh. Nơi đây từng ghi dấu những hẹn hò với Khuê, giờ này chỉ thấy rờn rợn không gian như lạc vào bãi tha ma. Thủ đặt tay lên ngực tự trấn an. Từ bờ ao sau nhà, tiếng ếch nhái đưa lại làm khung cảnh càng thêm não nề.Thủ thọc tai vào túi quần tìm hộp diêm, anh lấy một nắm rơm đốt lên trên hè rồi nhìn quanh. Vớ khúc nứa khô cháy giở châm mồi làm thuốc. Ngay dưới chân anh, cái vơng cói sờn rách vẫn nằm sát bức vách. Chính trên cái vơng này dạo trước căng trong nhà, anh đã cùng Khuê nằm trìu mến bên nhau. Chả hiểu sao giờ này ai vứt ở đây? Anh tự hỏi rồi cúi xuống cầm cái vơng lên, tức thì một làn gió buốt thổi ào tới, rồi tiếp theo là tiếng khóc não ruột từ sau nhà vọng lại.Từ lúc Thủ cầm cái vơng, anh như người bị thôi miên, hoàn toàn mất hết chủ động. Anh ngơ ngác, tay cầm cây đuốc, tay nắm cái vơng lửng thửng đi vòng ra khu vườn sau nhà như bị lôi cuốn bởi tiếng khóc nảo ruột lúc nghe thật gần, lúc lại thật xa. Anh lại đứng nhìn xuống ao một lúc rồi quay về hiên trước cột cái vơng lên mái nhà.Sáng hôm sau, ông Chánh đang ngồi uống trà một lúc thì có người đàn bà trong làng hớt hải chạy vào tìm. Ông mới từ nhà vợ bé trở về được mấy hôm nhưng chắc là sắp đi vì hai mẹ con bà Chánh công khai tỏ thái độ rất lạnh lùng đối với ông. Người đàn bà quăng cái cuốc trước thềm, mặt cắt ko con giọt máu, ấp úng thưa:- Bẩm cụ...kho..kho..kho rơm của cụ...có...có..người thắt cổ chết ạ.Bà Chánh đang ở trong buồng loáng thoáng nghe vội chạy lao ra. Từ ngày Khuê mất, bà vẩn giận chồng, ít khi nói chuyện, ít khi ngủ chung. Bà thảng thốt hỏi người đàn bà:- Chị nói cái gì? Ai thắt cổ? Đàn ông hay đàn bà?Rồi bà Chánh cất tiếng gọi lớn:- Cúc ơi...Cúc, có dưới nhà ko?Người đàn bà ú ớ phân trần::- Bẩm, con...con..nào có biết...là ai ạ! Sáng nay con đi làm cỏ, ngang qua kho rơm nhà cụ, nom vào thì thấy có người treo cổ ngay ngoài hè, con...con..hãi quá, chạy vội về đây...tìm..hai..cụ ạ!Ông Chánh cũng đặt cốc nước, đứng lên theo vợ và ngắt lời:- Đàn ông hay đàn bà?- Bẩm....chắc đàn ông ạ.Bà Chánh gắt:- Sao lại chắc với không? Đàn ông hay đàn bà thì phải biết chứ?Người đàn bà phân trần:- Bẩm...con...con..có dám..lại gần đâu ạ, nhưng chắc là đàn ông.

Ông ko dám bước ra vườn sau, mỗi khi đặt chân vào buồng một mình, ông rón rén. Cảm thấy cái ko khí lạnh lẽo như những mùi tử khí vây quanh, bởi vậy ăn xong bửa cơm chiều với bà Chánh và Cúc, ông lại vác ba ton sang với vợ bé để xa một cái khung cảnh tang tóc ở ông. Trước khi đi, ông xuống bếp gọi hết tất cả người làm lại và ra nghiêm lệnh:

- Tao cấm chúng bay ko đứa nào được đem chuyện này ra kể với bất cứ ai, nhất là cái chuyện ma quỷ nhảm nhí. Đứa nào kể, tao cắt lưởi.

Mọi người sợ hãi im lặng mặc dù trong lòng đều ấm ức vì biết ông Chánh ko muốn dân làng khơi dậy cái chết oan uổng của Khuê do ông gây nên.

Rồi một hôm Thủ về làng, mặc đồ nhà binh, cắt tóc ngắn. Dáng điệu tự tin khác với lúc trước, anh tạt qua nhà sau khóa huấn luyện trước khi bổ nhiệm đi đơn vị. Từ hôm Khuê tự tử, Thủ vẩn áy náy khôn nguôi nên mản khóa là anh về ngay. Thủ nói chuyện với mẹ rồi chờ lúc trời nhá nhem tối, lần mò ra thăm mộ Khuê vừa được bà Chánh xây thật lớn. Thủ thắp mấy cây nhang, khấn vái lâm râm rồi tự quay về con đường cũ, tạt vào kho rơm, nơi hẹn hò buổi đầu và cũng là nơi người yêu tự tìm cái chết.

Rẽ vào sân, Thủ thấy rờn rợn nổi gai ốc nhưng dường như có tiếng gọi trong tim thúc giục anh tiến bước. Khung cảnh vẫn như xưa nhưng hoang vắng tiêu điều như có lẫn mùi tử khí. Mà tiêu điều thật, bởi từ sau cái chết của Khuê, ít ai dám lai vãng ra đây. Bình thường kho rơm nhà ông Chánh là chổ trẻ con trong làng vẩn hò hẹn gặp nhau bởi ngoài căn nhà rộng che nắng mưa, ngoài những đống rơm khổng lồ, còn có vườn chuối xung quanh rộng mát và nhất là cái ao ko sâu lắm cho chúng nó tập bơi, bơi chán rồi lăn ra đống rơm mà ngủ hoặc tìm các tổ chim hay hái trộm ổi non trên bờ ao. Bây giờ thì ko còn một bóng người lai vãng, chẳng riêng gì trẻ con mà ngay cả người nhà ông Chánh, bất đắc dĩ phải ra gánh rơm, cũng thấy rờn rợn và ko dám đi một mình, ko dám nán lại lâu.

Hôm nay Thủ bước vào lúc trời vừa sập tối, anh mở to mắt, rón rén đặt chân lên thềm. Từ đống rơm trước sân, con chim cú khổng lồ thình lình bay vụt ra lao về phía Thủ, tiếng kêu thất thần khiến anh hoảng hốt ngồi sụp xuống và sợ hãi đến gần đứng tim. Anh nín thở lấy lại bình tỉnh, đưa mắt nhìn quanh. Nơi đây từng ghi dấu những hẹn hò với Khuê, giờ này chỉ thấy rờn rợn không gian như lạc vào bãi tha ma. Thủ đặt tay lên ngực tự trấn an. Từ bờ ao sau nhà, tiếng ếch nhái đưa lại làm khung cảnh càng thêm não nề.

Thủ thọc tai vào túi quần tìm hộp diêm, anh lấy một nắm rơm đốt lên trên hè rồi nhìn quanh. Vớ khúc nứa khô cháy giở châm mồi làm thuốc. Ngay dưới chân anh, cái vơng cói sờn rách vẫn nằm sát bức vách. Chính trên cái vơng này dạo trước căng trong nhà, anh đã cùng Khuê nằm trìu mến bên nhau. Chả hiểu sao giờ này ai vứt ở đây? Anh tự hỏi rồi cúi xuống cầm cái vơng lên, tức thì một làn gió buốt thổi ào tới, rồi tiếp theo là tiếng khóc não ruột từ sau nhà vọng lại.

Từ lúc Thủ cầm cái vơng, anh như người bị thôi miên, hoàn toàn mất hết chủ động. Anh ngơ ngác, tay cầm cây đuốc, tay nắm cái vơng lửng thửng đi vòng ra khu vườn sau nhà như bị lôi cuốn bởi tiếng khóc nảo ruột lúc nghe thật gần, lúc lại thật xa. Anh lại đứng nhìn xuống ao một lúc rồi quay về hiên trước cột cái vơng lên mái nhà.

Sáng hôm sau, ông Chánh đang ngồi uống trà một lúc thì có người đàn bà trong làng hớt hải chạy vào tìm. Ông mới từ nhà vợ bé trở về được mấy hôm nhưng chắc là sắp đi vì hai mẹ con bà Chánh công khai tỏ thái độ rất lạnh lùng đối với ông. Người đàn bà quăng cái cuốc trước thềm, mặt cắt ko con giọt máu, ấp úng thưa:

- Bẩm cụ...kho..kho..kho rơm của cụ...có...có..người thắt cổ chết ạ.

Bà Chánh đang ở trong buồng loáng thoáng nghe vội chạy lao ra. Từ ngày Khuê mất, bà vẩn giận chồng, ít khi nói chuyện, ít khi ngủ chung. Bà thảng thốt hỏi người đàn bà:

- Chị nói cái gì? Ai thắt cổ? Đàn ông hay đàn bà?

Rồi bà Chánh cất tiếng gọi lớn:

- Cúc ơi...Cúc, có dưới nhà ko?

Người đàn bà ú ớ phân trần::

- Bẩm, con...con..nào có biết...là ai ạ! Sáng nay con đi làm cỏ, ngang qua kho rơm nhà cụ, nom vào thì thấy có người treo cổ ngay ngoài hè, con...con..hãi quá, chạy vội về đây...tìm..hai..cụ ạ!

Ông Chánh cũng đặt cốc nước, đứng lên theo vợ và ngắt lời:

- Đàn ông hay đàn bà?

- Bẩm....chắc đàn ông ạ.

Bà Chánh gắt:

- Sao lại chắc với không? Đàn ông hay đàn bà thì phải biết chứ?

Người đàn bà phân trần:

- Bẩm...con...con..có dám..lại gần đâu ạ, nhưng chắc là đàn ông.

Bóng Người Dưới TrăngTác giả: Nguyễn Ngọc NgạnTruyện Linh DịChánh Tổng Hoán, ngay khi còn tại chức đã có tiếng là người khắc nghiệt, cái khắc nghiệt đến độ độc ác của ông thể hiện qua những hành vi diễn ra từng ngày, nhưng ông ko thấy đó là một khuyết điểm mà trái lại ông luôn tự hào cho rằng mình oai nghiêm và có uy quyền. Với dân chúng, với kẻ ăn người ở trong nhà ông nhẫn tâm đã đành mà ngay cả với vợ con, ông cũng cứng rắn như gỗ đá, lạnh lùng như người dưng nước lã, ko để lộ chút tình cảm riêng tư nào. Dường như ông có cái thú được người ta sợ mình vì ông coi đó là một cái uy của một người vừa có chức, vừa có tiền, tha hồ tác yêu tác quái ở vùng nông thôn giữa hàng ngàn người dân thấp cổ bé miệng. Tuổi chưa đến 50, nhưng ông khệnh khạng đóng vai già trước tuổi, và cả Tổng bất cứ ai chẳng may gặp ông, đều phải đoán ý ông mà chắp tay vái chào từ đằng xa cho phải phép: - Con xin phép lạy cụ Chánh ạ.........ạ........ Lời chào ấy ông nghe quen tai lắm, cho nên vô phúc cho ai tình cờ gặp ông ngoài đường mà lại tỏ ra thân mật, quên ko gọi ông… Ông ko dám bước ra vườn sau, mỗi khi đặt chân vào buồng một mình, ông rón rén. Cảm thấy cái ko khí lạnh lẽo như những mùi tử khí vây quanh, bởi vậy ăn xong bửa cơm chiều với bà Chánh và Cúc, ông lại vác ba ton sang với vợ bé để xa một cái khung cảnh tang tóc ở ông. Trước khi đi, ông xuống bếp gọi hết tất cả người làm lại và ra nghiêm lệnh:- Tao cấm chúng bay ko đứa nào được đem chuyện này ra kể với bất cứ ai, nhất là cái chuyện ma quỷ nhảm nhí. Đứa nào kể, tao cắt lưởi.Mọi người sợ hãi im lặng mặc dù trong lòng đều ấm ức vì biết ông Chánh ko muốn dân làng khơi dậy cái chết oan uổng của Khuê do ông gây nên.Rồi một hôm Thủ về làng, mặc đồ nhà binh, cắt tóc ngắn. Dáng điệu tự tin khác với lúc trước, anh tạt qua nhà sau khóa huấn luyện trước khi bổ nhiệm đi đơn vị. Từ hôm Khuê tự tử, Thủ vẩn áy náy khôn nguôi nên mản khóa là anh về ngay. Thủ nói chuyện với mẹ rồi chờ lúc trời nhá nhem tối, lần mò ra thăm mộ Khuê vừa được bà Chánh xây thật lớn. Thủ thắp mấy cây nhang, khấn vái lâm râm rồi tự quay về con đường cũ, tạt vào kho rơm, nơi hẹn hò buổi đầu và cũng là nơi người yêu tự tìm cái chết.Rẽ vào sân, Thủ thấy rờn rợn nổi gai ốc nhưng dường như có tiếng gọi trong tim thúc giục anh tiến bước. Khung cảnh vẫn như xưa nhưng hoang vắng tiêu điều như có lẫn mùi tử khí. Mà tiêu điều thật, bởi từ sau cái chết của Khuê, ít ai dám lai vãng ra đây. Bình thường kho rơm nhà ông Chánh là chổ trẻ con trong làng vẩn hò hẹn gặp nhau bởi ngoài căn nhà rộng che nắng mưa, ngoài những đống rơm khổng lồ, còn có vườn chuối xung quanh rộng mát và nhất là cái ao ko sâu lắm cho chúng nó tập bơi, bơi chán rồi lăn ra đống rơm mà ngủ hoặc tìm các tổ chim hay hái trộm ổi non trên bờ ao. Bây giờ thì ko còn một bóng người lai vãng, chẳng riêng gì trẻ con mà ngay cả người nhà ông Chánh, bất đắc dĩ phải ra gánh rơm, cũng thấy rờn rợn và ko dám đi một mình, ko dám nán lại lâu.Hôm nay Thủ bước vào lúc trời vừa sập tối, anh mở to mắt, rón rén đặt chân lên thềm. Từ đống rơm trước sân, con chim cú khổng lồ thình lình bay vụt ra lao về phía Thủ, tiếng kêu thất thần khiến anh hoảng hốt ngồi sụp xuống và sợ hãi đến gần đứng tim. Anh nín thở lấy lại bình tỉnh, đưa mắt nhìn quanh. Nơi đây từng ghi dấu những hẹn hò với Khuê, giờ này chỉ thấy rờn rợn không gian như lạc vào bãi tha ma. Thủ đặt tay lên ngực tự trấn an. Từ bờ ao sau nhà, tiếng ếch nhái đưa lại làm khung cảnh càng thêm não nề.Thủ thọc tai vào túi quần tìm hộp diêm, anh lấy một nắm rơm đốt lên trên hè rồi nhìn quanh. Vớ khúc nứa khô cháy giở châm mồi làm thuốc. Ngay dưới chân anh, cái vơng cói sờn rách vẫn nằm sát bức vách. Chính trên cái vơng này dạo trước căng trong nhà, anh đã cùng Khuê nằm trìu mến bên nhau. Chả hiểu sao giờ này ai vứt ở đây? Anh tự hỏi rồi cúi xuống cầm cái vơng lên, tức thì một làn gió buốt thổi ào tới, rồi tiếp theo là tiếng khóc não ruột từ sau nhà vọng lại.Từ lúc Thủ cầm cái vơng, anh như người bị thôi miên, hoàn toàn mất hết chủ động. Anh ngơ ngác, tay cầm cây đuốc, tay nắm cái vơng lửng thửng đi vòng ra khu vườn sau nhà như bị lôi cuốn bởi tiếng khóc nảo ruột lúc nghe thật gần, lúc lại thật xa. Anh lại đứng nhìn xuống ao một lúc rồi quay về hiên trước cột cái vơng lên mái nhà.Sáng hôm sau, ông Chánh đang ngồi uống trà một lúc thì có người đàn bà trong làng hớt hải chạy vào tìm. Ông mới từ nhà vợ bé trở về được mấy hôm nhưng chắc là sắp đi vì hai mẹ con bà Chánh công khai tỏ thái độ rất lạnh lùng đối với ông. Người đàn bà quăng cái cuốc trước thềm, mặt cắt ko con giọt máu, ấp úng thưa:- Bẩm cụ...kho..kho..kho rơm của cụ...có...có..người thắt cổ chết ạ.Bà Chánh đang ở trong buồng loáng thoáng nghe vội chạy lao ra. Từ ngày Khuê mất, bà vẩn giận chồng, ít khi nói chuyện, ít khi ngủ chung. Bà thảng thốt hỏi người đàn bà:- Chị nói cái gì? Ai thắt cổ? Đàn ông hay đàn bà?Rồi bà Chánh cất tiếng gọi lớn:- Cúc ơi...Cúc, có dưới nhà ko?Người đàn bà ú ớ phân trần::- Bẩm, con...con..nào có biết...là ai ạ! Sáng nay con đi làm cỏ, ngang qua kho rơm nhà cụ, nom vào thì thấy có người treo cổ ngay ngoài hè, con...con..hãi quá, chạy vội về đây...tìm..hai..cụ ạ!Ông Chánh cũng đặt cốc nước, đứng lên theo vợ và ngắt lời:- Đàn ông hay đàn bà?- Bẩm....chắc đàn ông ạ.Bà Chánh gắt:- Sao lại chắc với không? Đàn ông hay đàn bà thì phải biết chứ?Người đàn bà phân trần:- Bẩm...con...con..có dám..lại gần đâu ạ, nhưng chắc là đàn ông.

Chương 10