Tác giả:

Sáng hôm nay thời tiết đặc biệt kém. Bầu trời âm u khiến người ta rùng mình. Ta ngồi trên bàn làm việc trong văn phòng, theo lịch làm việc thì lát nữa đại diện đối tác mới đến bàn việc hợp tác. Vậy là rảnh rỗi sinh nông nỗi ta đành ngồi xem tiểu thuyết giết thời gian. Quyển mà ta đang đọc hiện đang rất hot trên mạng. Tiểu thuyết có cái tên cực kì lãng mạn, Hương Hoa Trong Gió. Nói ra thì bà tác giả cũng rất là lừa tình. Mới ban đầu đọc, nữ chính của chúng ta xuất hiện với hình ảnh đơn thuần trong sáng. Trên người nàng mang mùi hương tự nhiên nhàn nhạt đặc biệt hấp dẫn người khác. Tiếp đó là màn mỹ nữ cứu anh hùng lúc bị thương. Anh hùng, cũng là nam chính lập tức bị tiếng sét ái tình bổ cái 'rầm'. Nhất kiến chung tình tái kiến thâm tình từ đó được trình diễn. Chuyện tình cổ tích cứ tưởng là sẽ cứ như vậy mà an an bình bình kết thúc. Ta cũng ngỡ là thế nhưng đến chương sau ta mới ngậm ngùi cảm thán về sự ngây thơ của ta và nam chính trong tiểu thuyết. Hóa ra đây thuộc thể loại 'giả heo…

Chương 4

Nhật Ký Tâm Đắc Của Nữ PhụTác giả: Nguyệt TíchTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụSáng hôm nay thời tiết đặc biệt kém. Bầu trời âm u khiến người ta rùng mình. Ta ngồi trên bàn làm việc trong văn phòng, theo lịch làm việc thì lát nữa đại diện đối tác mới đến bàn việc hợp tác. Vậy là rảnh rỗi sinh nông nỗi ta đành ngồi xem tiểu thuyết giết thời gian. Quyển mà ta đang đọc hiện đang rất hot trên mạng. Tiểu thuyết có cái tên cực kì lãng mạn, Hương Hoa Trong Gió. Nói ra thì bà tác giả cũng rất là lừa tình. Mới ban đầu đọc, nữ chính của chúng ta xuất hiện với hình ảnh đơn thuần trong sáng. Trên người nàng mang mùi hương tự nhiên nhàn nhạt đặc biệt hấp dẫn người khác. Tiếp đó là màn mỹ nữ cứu anh hùng lúc bị thương. Anh hùng, cũng là nam chính lập tức bị tiếng sét ái tình bổ cái 'rầm'. Nhất kiến chung tình tái kiến thâm tình từ đó được trình diễn. Chuyện tình cổ tích cứ tưởng là sẽ cứ như vậy mà an an bình bình kết thúc. Ta cũng ngỡ là thế nhưng đến chương sau ta mới ngậm ngùi cảm thán về sự ngây thơ của ta và nam chính trong tiểu thuyết. Hóa ra đây thuộc thể loại 'giả heo… Nửa canh giờ sau...Ta đang ngồi gặm nhấm miếng lương khô Sương Nhi đưa cho ta. Đối diện mấy ánh mắt ai oán kia, ta trực tiếp làm như không thấy.Có thị vệ tiến lên nói:" Quận chúa, canh giờ không còn sớm; người nếu không mau lên đường, đến tối cũng chưa về được kinh thành đâu ạ".Trái tim ta gào thét:"Trễ thì trễ. Lão nương còn cầu cho nó thật trễ vào nữa đấy. Người muốn đi là ta, các người chỉ theo hộ tống thôi a, có cần gấp vậy không?"Ngoài miệng ta rất là dịu dàng lên tiếng:" Haha. Không sao, các ngươi xem nơi đây cảnh vật không tệ. Trời trong gió mát, chẳng phải nên dừng lại ngắm lâu chút sao? Từ từ a! không vội".Tên thị vệ không nói gì. Tất cả dùng ánh mắt lên án ta, không tiếng động nói:" Tổ tông a, người không thấy chỗ này mặt đất hoang phế, cây cối trơ trụi sao? Có gì để ngắm chứ?"Ta làm lơ. Ta không nhìn. Ta không thấy đến...Lại nửa canh giờ sao...Thị vệ lúc nãy lại tiến lên:" Thưa Quận chúa, đã không còn sớm rồi ạ. Mong người mau lên xe để bọn ti chức hoàn thành nhiệm vụ". Lần này giọng điệu đặc biệt lạnh. Ta có cảm giác nếu giờ ta không đi bọn họ sẽ trực tiếp vác ta lên xe mất.Tự giác còn hơn bị vác. Ta cười gượng đứng lên nói:" Aha... cũng trễ rồi há. Ngắm cảnh xong rồi cũng nên đi thôi. Được rồi, xuất phát".Lại một trận oán khí ngút trời. Ta có thể đọc được trong mắt họ hàng chữ:" Người cũng biết trễ? Người cũng biết là trễ sao?!?"Trên đường đi ta lấy lý do sợ xe xóc nảy nên bảo họ đi chậm lại. Haizz... Ta thấy oán khí quanh ta chắc lên cao tới tận chín tầng mây luôn rồi a!Sáng giờ đầu óc không ngừng vận động làm ta có chút mệt mỏi. Ta dựa vào thành xe nghỉ ngơi dưỡng thần...Trong mơ màng ta nghe bên tai có tiếng ầm ĩ. Bất mãn mở mắt, ta đối ngoài xe lên tiếng:" Chuyện gì ồn ào vậy?"Sương Nhi lập tức bẩm báo : " Hồi Quận chúa, đằng trước có người gặp thổ phỉ ạ".Ta nghe tiếng tim mình lộp bộp rơi xuống. Vén màn xe lên, tình hình phía trước lập tức đập vào mắt.Nội tâm ta đang gào thét mắng lão thiên a.

Nửa canh giờ sau...

Ta đang ngồi gặm nhấm miếng lương khô Sương Nhi đưa cho ta. Đối diện mấy ánh mắt ai oán kia, ta trực tiếp làm như không thấy.

Có thị vệ tiến lên nói:" Quận chúa, canh giờ không còn sớm; người nếu không mau lên đường, đến tối cũng chưa về được kinh thành đâu ạ".

Trái tim ta gào thét:"Trễ thì trễ. Lão nương còn cầu cho nó thật trễ vào nữa đấy. Người muốn đi là ta, các người chỉ theo hộ tống thôi a, có cần gấp vậy không?"

Ngoài miệng ta rất là dịu dàng lên tiếng:" Haha. Không sao, các ngươi xem nơi đây cảnh vật không tệ. Trời trong gió mát, chẳng phải nên dừng lại ngắm lâu chút sao? Từ từ a! không vội".

Tên thị vệ không nói gì. Tất cả dùng ánh mắt lên án ta, không tiếng động nói:" Tổ tông a, người không thấy chỗ này mặt đất hoang phế, cây cối trơ trụi sao? Có gì để ngắm chứ?"

Ta làm lơ. Ta không nhìn. Ta không thấy đến...

Lại nửa canh giờ sao...

Thị vệ lúc nãy lại tiến lên:" Thưa Quận chúa, đã không còn sớm rồi ạ. Mong người mau lên xe để bọn ti chức hoàn thành nhiệm vụ". Lần này giọng điệu đặc biệt lạnh. Ta có cảm giác nếu giờ ta không đi bọn họ sẽ trực tiếp vác ta lên xe mất.

Tự giác còn hơn bị vác. Ta cười gượng đứng lên nói:" Aha... cũng trễ rồi há. Ngắm cảnh xong rồi cũng nên đi thôi. Được rồi, xuất phát".

Lại một trận oán khí ngút trời. Ta có thể đọc được trong mắt họ hàng chữ:" Người cũng biết trễ? Người cũng biết là trễ sao?!?"

Trên đường đi ta lấy lý do sợ xe xóc nảy nên bảo họ đi chậm lại. Haizz... Ta thấy oán khí quanh ta chắc lên cao tới tận chín tầng mây luôn rồi a!

Sáng giờ đầu óc không ngừng vận động làm ta có chút mệt mỏi. Ta dựa vào thành xe nghỉ ngơi dưỡng thần...

Trong mơ màng ta nghe bên tai có tiếng ầm ĩ. Bất mãn mở mắt, ta đối ngoài xe lên tiếng:" Chuyện gì ồn ào vậy?"

Sương Nhi lập tức bẩm báo : " Hồi Quận chúa, đằng trước có người gặp thổ phỉ ạ".

Ta nghe tiếng tim mình lộp bộp rơi xuống. Vén màn xe lên, tình hình phía trước lập tức đập vào mắt.

Nội tâm ta đang gào thét mắng lão thiên a.

Nhật Ký Tâm Đắc Của Nữ PhụTác giả: Nguyệt TíchTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụSáng hôm nay thời tiết đặc biệt kém. Bầu trời âm u khiến người ta rùng mình. Ta ngồi trên bàn làm việc trong văn phòng, theo lịch làm việc thì lát nữa đại diện đối tác mới đến bàn việc hợp tác. Vậy là rảnh rỗi sinh nông nỗi ta đành ngồi xem tiểu thuyết giết thời gian. Quyển mà ta đang đọc hiện đang rất hot trên mạng. Tiểu thuyết có cái tên cực kì lãng mạn, Hương Hoa Trong Gió. Nói ra thì bà tác giả cũng rất là lừa tình. Mới ban đầu đọc, nữ chính của chúng ta xuất hiện với hình ảnh đơn thuần trong sáng. Trên người nàng mang mùi hương tự nhiên nhàn nhạt đặc biệt hấp dẫn người khác. Tiếp đó là màn mỹ nữ cứu anh hùng lúc bị thương. Anh hùng, cũng là nam chính lập tức bị tiếng sét ái tình bổ cái 'rầm'. Nhất kiến chung tình tái kiến thâm tình từ đó được trình diễn. Chuyện tình cổ tích cứ tưởng là sẽ cứ như vậy mà an an bình bình kết thúc. Ta cũng ngỡ là thế nhưng đến chương sau ta mới ngậm ngùi cảm thán về sự ngây thơ của ta và nam chính trong tiểu thuyết. Hóa ra đây thuộc thể loại 'giả heo… Nửa canh giờ sau...Ta đang ngồi gặm nhấm miếng lương khô Sương Nhi đưa cho ta. Đối diện mấy ánh mắt ai oán kia, ta trực tiếp làm như không thấy.Có thị vệ tiến lên nói:" Quận chúa, canh giờ không còn sớm; người nếu không mau lên đường, đến tối cũng chưa về được kinh thành đâu ạ".Trái tim ta gào thét:"Trễ thì trễ. Lão nương còn cầu cho nó thật trễ vào nữa đấy. Người muốn đi là ta, các người chỉ theo hộ tống thôi a, có cần gấp vậy không?"Ngoài miệng ta rất là dịu dàng lên tiếng:" Haha. Không sao, các ngươi xem nơi đây cảnh vật không tệ. Trời trong gió mát, chẳng phải nên dừng lại ngắm lâu chút sao? Từ từ a! không vội".Tên thị vệ không nói gì. Tất cả dùng ánh mắt lên án ta, không tiếng động nói:" Tổ tông a, người không thấy chỗ này mặt đất hoang phế, cây cối trơ trụi sao? Có gì để ngắm chứ?"Ta làm lơ. Ta không nhìn. Ta không thấy đến...Lại nửa canh giờ sao...Thị vệ lúc nãy lại tiến lên:" Thưa Quận chúa, đã không còn sớm rồi ạ. Mong người mau lên xe để bọn ti chức hoàn thành nhiệm vụ". Lần này giọng điệu đặc biệt lạnh. Ta có cảm giác nếu giờ ta không đi bọn họ sẽ trực tiếp vác ta lên xe mất.Tự giác còn hơn bị vác. Ta cười gượng đứng lên nói:" Aha... cũng trễ rồi há. Ngắm cảnh xong rồi cũng nên đi thôi. Được rồi, xuất phát".Lại một trận oán khí ngút trời. Ta có thể đọc được trong mắt họ hàng chữ:" Người cũng biết trễ? Người cũng biết là trễ sao?!?"Trên đường đi ta lấy lý do sợ xe xóc nảy nên bảo họ đi chậm lại. Haizz... Ta thấy oán khí quanh ta chắc lên cao tới tận chín tầng mây luôn rồi a!Sáng giờ đầu óc không ngừng vận động làm ta có chút mệt mỏi. Ta dựa vào thành xe nghỉ ngơi dưỡng thần...Trong mơ màng ta nghe bên tai có tiếng ầm ĩ. Bất mãn mở mắt, ta đối ngoài xe lên tiếng:" Chuyện gì ồn ào vậy?"Sương Nhi lập tức bẩm báo : " Hồi Quận chúa, đằng trước có người gặp thổ phỉ ạ".Ta nghe tiếng tim mình lộp bộp rơi xuống. Vén màn xe lên, tình hình phía trước lập tức đập vào mắt.Nội tâm ta đang gào thét mắng lão thiên a.

Chương 4