Tác giả:

Ưm, đau đầu quá! Tiết Lạc nhắm chặt hai mắt, đưa tay ôm lấy đầu đau như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô nỗ lực hít vào rồi lại thở ra trên dưới mười lần mới dám mở mắt. Đầu tiên là hé một mắt, sau đó mở luôn mắt còn lại, tiếp theo dĩ nhiên là trợn mắt thật lớn nhìn thật kĩ vào gương nhỏ cầm tay. Không thể nào! Trong gương này khắc hoạ là một thiếu nữ vị thành niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo mĩ lệ không khác gì một tác phẩm nghệ thuật. Mũi cao nhỏ xinh, môi hồng mềm mại, hai mắt đen láy mở to trợn tròn lên càng làm nổi bật vẻ linh hoạt ngây ngô của cô gái mới lớn. Làn da thiếu nữ này rất trắng, tuy còn có nét hơi tái nhợt của người bệnh, nhưng không khó để nhận ra, bình thường làn da của cô gái vô cùng tốt, sáng bóng, mềm mại. Nếu như không phải trên trán cô gái đang quấn quanh một lớp băng gạc trắng muốt thì có lẽ còn mĩ hơn nhiều. Bất quá không sai, mĩ nhân bệnh tật càng khiến nhiều người thương tiếc. A, khoan đã! Tiết Lạc ngắm nghía cô…

Chương 89: Quang cảnh nhộn nhạo

Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!Tác giả: Lạc Y ThầnTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụƯm, đau đầu quá! Tiết Lạc nhắm chặt hai mắt, đưa tay ôm lấy đầu đau như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô nỗ lực hít vào rồi lại thở ra trên dưới mười lần mới dám mở mắt. Đầu tiên là hé một mắt, sau đó mở luôn mắt còn lại, tiếp theo dĩ nhiên là trợn mắt thật lớn nhìn thật kĩ vào gương nhỏ cầm tay. Không thể nào! Trong gương này khắc hoạ là một thiếu nữ vị thành niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo mĩ lệ không khác gì một tác phẩm nghệ thuật. Mũi cao nhỏ xinh, môi hồng mềm mại, hai mắt đen láy mở to trợn tròn lên càng làm nổi bật vẻ linh hoạt ngây ngô của cô gái mới lớn. Làn da thiếu nữ này rất trắng, tuy còn có nét hơi tái nhợt của người bệnh, nhưng không khó để nhận ra, bình thường làn da của cô gái vô cùng tốt, sáng bóng, mềm mại. Nếu như không phải trên trán cô gái đang quấn quanh một lớp băng gạc trắng muốt thì có lẽ còn mĩ hơn nhiều. Bất quá không sai, mĩ nhân bệnh tật càng khiến nhiều người thương tiếc. A, khoan đã! Tiết Lạc ngắm nghía cô… Tiết Lạc đã từng tưởng tượng ra hàng trăm cách gặp lại giữa cô và Thẩm Dật Phàm, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được anh khi ra mắt trưởng bối của Diêu Nhật Hàn. Điều cô càng không ngờ là, ngày này lại đến sớm như vậy, nhất là khi, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để quên đi anh.Thẩm Dật Phàm đứng trước mặt cô, trong đôi mắt của anh tràn đầy vui sướng. Ông không ngờ được rằng việc ông nội bắt anh hộ tống đi dự tiệc lại có thể khiến anh gặp được Lạc Lạc - Người vẫn khiến cho anh mong nhớ suốt bao ngày qua.Thẩm Dật Phàm nghĩ đến liền vui sướng, nhìn gương mặt xinh đẹp mình đã tưởng niệm vô số lần, không kìm nén được nhấc chân bước đi, muốn tới gần bên cạnh cô hơn một chút.Tiết Lạc đang ngây người vì bất ngờ, lại nhìn thấy Thẩm Dật Phàm bước lại đây, đồng tử xinh đẹp nháy mắt co rụt lại, vội vàng lùi lại phía sau, gượng gạo nói một câu." Bác sĩ Thẩm, lâu rồi không gặp!"Thẩm Dật Phàm ý thức được Tiết Lạc lui lại né tránh anh, trái tim kích động vui sướng vì gặp được cô rốt cuộc trầm xuống, đáy mắt không thể kiềm chế được trào lên thứ tình cảm chua xót." Lạc Lạc, em đừng né tránh anh nữa có được không? Anh biết tất cả là lỗi của anh rồi! Em có thể tha thứ cho anh không? anh cam đoan mãi mãi không phát sinh chuyện như trước nữa!"Thẩm Dật Phàm gấp gáp nói, trong giọng nói nặng nề bao hàm mất mát không cách nào che giấu được. Tiết Lạc ngơ ngác nhìn anh, trái tim yếu đuối bị kí ức không mấy tốt đẹp trước đó đột ngột tái hiện làm cho nhói lên từng hồi. Thân thể cũng vì thế mà hơi lung lay tựa đổ suy sụp.Thẩm Dật Phàm vốn là người tinh tế, anh nhanh chóng nhận ra Tiết Lạc bất thường, để ý thấy sắc mặt không tốt của cô, anh vội vàng tiến lên, vươn tay đỡ cô vào trong ngực, trong lòng nhất thời vừa lo lắng vừa bất an không ngừng trào dâng, thận trọng hỏi." Lạc Lạc, em bị sao vậy? Em không khỏe ở chỗ nào sao?"Thẩm Dật Phàm đặt bàn tay ở cổ tay Tiết Lạc, muốn thông qua đó kiểm tra tình trạng thân thể cô, nhưng lại bị Tiết Lạc đã hồi thần lại kháng cự. Cô giờ đã là bạn gái của Diêu Nhật Hàn, một vạn lần cũng không thể dây dưa với anh được nữa." Lạc Lạc, đừng né tránh anh nữa có được không?"Thẩm Dật Phàm không muốn buông tay, một mực giữ lấy thân thể đang giùng giằng chực thoát của cô. Anh ý thức được, sợi dây liên lạc giữa hai người đã trở nên vô cùng mỏng manh, nếu buông tay, rất có thể sẽ đồng nghĩa với việc mất cô mãi mãi. Không, anh không thể chấp nhận kết quả đó được! Tuyệt đối không thể!" Thẩm Dật Phàm, anh tính làm gì Lạc Lạc ?"Tiết Lạc đứng đó còn chưa kịp nói gì, sau lưng đã vang lên giọng nói tức giận của Diêu Nhật Hàn. Cô cảm thấy có bàn tay nắm lấy tay cô kéo qua, đồng thời là một tiếng va chạm rất mạnh vang lên. Thẩm Dật Phàm lập tức bị một cú đấm không chút kiêng nể làm cho ngã xuống đất.Không gian... một mảnh hỗn loạn!

Tiết Lạc đã từng tưởng tượng ra hàng trăm cách gặp lại giữa cô và Thẩm Dật Phàm, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được anh khi ra mắt trưởng bối của Diêu Nhật Hàn. Điều cô càng không ngờ là, ngày này lại đến sớm như vậy, nhất là khi, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để quên đi anh.

Thẩm Dật Phàm đứng trước mặt cô, trong đôi mắt của anh tràn đầy vui sướng. Ông không ngờ được rằng việc ông nội bắt anh hộ tống đi dự tiệc lại có thể khiến anh gặp được Lạc Lạc - Người vẫn khiến cho anh mong nhớ suốt bao ngày qua.

Thẩm Dật Phàm nghĩ đến liền vui sướng, nhìn gương mặt xinh đẹp mình đã tưởng niệm vô số lần, không kìm nén được nhấc chân bước đi, muốn tới gần bên cạnh cô hơn một chút.

Tiết Lạc đang ngây người vì bất ngờ, lại nhìn thấy Thẩm Dật Phàm bước lại đây, đồng tử xinh đẹp nháy mắt co rụt lại, vội vàng lùi lại phía sau, gượng gạo nói một câu.

" Bác sĩ Thẩm, lâu rồi không gặp!"

Thẩm Dật Phàm ý thức được Tiết Lạc lui lại né tránh anh, trái tim kích động vui sướng vì gặp được cô rốt cuộc trầm xuống, đáy mắt không thể kiềm chế được trào lên thứ tình cảm chua xót.

" Lạc Lạc, em đừng né tránh anh nữa có được không? Anh biết tất cả là lỗi của anh rồi! Em có thể tha thứ cho anh không? anh cam đoan mãi mãi không phát sinh chuyện như trước nữa!"

Thẩm Dật Phàm gấp gáp nói, trong giọng nói nặng nề bao hàm mất mát không cách nào che giấu được. Tiết Lạc ngơ ngác nhìn anh, trái tim yếu đuối bị kí ức không mấy tốt đẹp trước đó đột ngột tái hiện làm cho nhói lên từng hồi. Thân thể cũng vì thế mà hơi lung lay tựa đổ suy sụp.

Thẩm Dật Phàm vốn là người tinh tế, anh nhanh chóng nhận ra Tiết Lạc bất thường, để ý thấy sắc mặt không tốt của cô, anh vội vàng tiến lên, vươn tay đỡ cô vào trong ngực, trong lòng nhất thời vừa lo lắng vừa bất an không ngừng trào dâng, thận trọng hỏi.

" Lạc Lạc, em bị sao vậy? Em không khỏe ở chỗ nào sao?"

Thẩm Dật Phàm đặt bàn tay ở cổ tay Tiết Lạc, muốn thông qua đó kiểm tra tình trạng thân thể cô, nhưng lại bị Tiết Lạc đã hồi thần lại kháng cự. Cô giờ đã là bạn gái của Diêu Nhật Hàn, một vạn lần cũng không thể dây dưa với anh được nữa.

" Lạc Lạc, đừng né tránh anh nữa có được không?"

Thẩm Dật Phàm không muốn buông tay, một mực giữ lấy thân thể đang giùng giằng chực thoát của cô. Anh ý thức được, sợi dây liên lạc giữa hai người đã trở nên vô cùng mỏng manh, nếu buông tay, rất có thể sẽ đồng nghĩa với việc mất cô mãi mãi. Không, anh không thể chấp nhận kết quả đó được! Tuyệt đối không thể!

" Thẩm Dật Phàm, anh tính làm gì Lạc Lạc ?"

Tiết Lạc đứng đó còn chưa kịp nói gì, sau lưng đã vang lên giọng nói tức giận của Diêu Nhật Hàn. Cô cảm thấy có bàn tay nắm lấy tay cô kéo qua, đồng thời là một tiếng va chạm rất mạnh vang lên. Thẩm Dật Phàm lập tức bị một cú đấm không chút kiêng nể làm cho ngã xuống đất.

Không gian... một mảnh hỗn loạn!

Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!Tác giả: Lạc Y ThầnTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụƯm, đau đầu quá! Tiết Lạc nhắm chặt hai mắt, đưa tay ôm lấy đầu đau như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô nỗ lực hít vào rồi lại thở ra trên dưới mười lần mới dám mở mắt. Đầu tiên là hé một mắt, sau đó mở luôn mắt còn lại, tiếp theo dĩ nhiên là trợn mắt thật lớn nhìn thật kĩ vào gương nhỏ cầm tay. Không thể nào! Trong gương này khắc hoạ là một thiếu nữ vị thành niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo mĩ lệ không khác gì một tác phẩm nghệ thuật. Mũi cao nhỏ xinh, môi hồng mềm mại, hai mắt đen láy mở to trợn tròn lên càng làm nổi bật vẻ linh hoạt ngây ngô của cô gái mới lớn. Làn da thiếu nữ này rất trắng, tuy còn có nét hơi tái nhợt của người bệnh, nhưng không khó để nhận ra, bình thường làn da của cô gái vô cùng tốt, sáng bóng, mềm mại. Nếu như không phải trên trán cô gái đang quấn quanh một lớp băng gạc trắng muốt thì có lẽ còn mĩ hơn nhiều. Bất quá không sai, mĩ nhân bệnh tật càng khiến nhiều người thương tiếc. A, khoan đã! Tiết Lạc ngắm nghía cô… Tiết Lạc đã từng tưởng tượng ra hàng trăm cách gặp lại giữa cô và Thẩm Dật Phàm, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được anh khi ra mắt trưởng bối của Diêu Nhật Hàn. Điều cô càng không ngờ là, ngày này lại đến sớm như vậy, nhất là khi, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để quên đi anh.Thẩm Dật Phàm đứng trước mặt cô, trong đôi mắt của anh tràn đầy vui sướng. Ông không ngờ được rằng việc ông nội bắt anh hộ tống đi dự tiệc lại có thể khiến anh gặp được Lạc Lạc - Người vẫn khiến cho anh mong nhớ suốt bao ngày qua.Thẩm Dật Phàm nghĩ đến liền vui sướng, nhìn gương mặt xinh đẹp mình đã tưởng niệm vô số lần, không kìm nén được nhấc chân bước đi, muốn tới gần bên cạnh cô hơn một chút.Tiết Lạc đang ngây người vì bất ngờ, lại nhìn thấy Thẩm Dật Phàm bước lại đây, đồng tử xinh đẹp nháy mắt co rụt lại, vội vàng lùi lại phía sau, gượng gạo nói một câu." Bác sĩ Thẩm, lâu rồi không gặp!"Thẩm Dật Phàm ý thức được Tiết Lạc lui lại né tránh anh, trái tim kích động vui sướng vì gặp được cô rốt cuộc trầm xuống, đáy mắt không thể kiềm chế được trào lên thứ tình cảm chua xót." Lạc Lạc, em đừng né tránh anh nữa có được không? Anh biết tất cả là lỗi của anh rồi! Em có thể tha thứ cho anh không? anh cam đoan mãi mãi không phát sinh chuyện như trước nữa!"Thẩm Dật Phàm gấp gáp nói, trong giọng nói nặng nề bao hàm mất mát không cách nào che giấu được. Tiết Lạc ngơ ngác nhìn anh, trái tim yếu đuối bị kí ức không mấy tốt đẹp trước đó đột ngột tái hiện làm cho nhói lên từng hồi. Thân thể cũng vì thế mà hơi lung lay tựa đổ suy sụp.Thẩm Dật Phàm vốn là người tinh tế, anh nhanh chóng nhận ra Tiết Lạc bất thường, để ý thấy sắc mặt không tốt của cô, anh vội vàng tiến lên, vươn tay đỡ cô vào trong ngực, trong lòng nhất thời vừa lo lắng vừa bất an không ngừng trào dâng, thận trọng hỏi." Lạc Lạc, em bị sao vậy? Em không khỏe ở chỗ nào sao?"Thẩm Dật Phàm đặt bàn tay ở cổ tay Tiết Lạc, muốn thông qua đó kiểm tra tình trạng thân thể cô, nhưng lại bị Tiết Lạc đã hồi thần lại kháng cự. Cô giờ đã là bạn gái của Diêu Nhật Hàn, một vạn lần cũng không thể dây dưa với anh được nữa." Lạc Lạc, đừng né tránh anh nữa có được không?"Thẩm Dật Phàm không muốn buông tay, một mực giữ lấy thân thể đang giùng giằng chực thoát của cô. Anh ý thức được, sợi dây liên lạc giữa hai người đã trở nên vô cùng mỏng manh, nếu buông tay, rất có thể sẽ đồng nghĩa với việc mất cô mãi mãi. Không, anh không thể chấp nhận kết quả đó được! Tuyệt đối không thể!" Thẩm Dật Phàm, anh tính làm gì Lạc Lạc ?"Tiết Lạc đứng đó còn chưa kịp nói gì, sau lưng đã vang lên giọng nói tức giận của Diêu Nhật Hàn. Cô cảm thấy có bàn tay nắm lấy tay cô kéo qua, đồng thời là một tiếng va chạm rất mạnh vang lên. Thẩm Dật Phàm lập tức bị một cú đấm không chút kiêng nể làm cho ngã xuống đất.Không gian... một mảnh hỗn loạn!

Chương 89: Quang cảnh nhộn nhạo