Trời tối dần, hành lang cũng không bật đèn, cách một mét lại có cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào. Ánh trăng chiếu lên gạch men sứ trên sàn, phản xạ thành thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng. Phó Dĩ Mạt vẫn như thường lệ là người về muộn nhất. Cô khóa cửa văn phòng lại, đi dọc hành lang đến chỗ thang máy. Giày da va chạm với sàn nhà tạo nên những tiếng vang thanh thúy. Bảo vệ ở đại sảnh nhìn thấy cô, lên tiếng chào hỏi: “ Phó tiểu thư về trễ như vậy sao?” Cô khẽ gật đầu, đi qua anh ta nhanh như một cơn gió lướt qua cửa sổ. Bảo vệ đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cô mà khe khẽ lắc đầu. Trong tòa cao ốc này, Phó Dĩ Mạt là một cô gái có tiếng tăm lừng lẫy, ánh mắt của người đẹp này luôn luôn trấn tĩnh, đạm mạc. Đáng tiếc, đôi mắt đó chưa bao giờ nhìn đến một ai đó. Đêm khuya, trên ngã tư đường, người qua lại hết sức vắng vẻ. Những ngươi xa lạ muôn hình muôn vẻ lướt qua cô, Phó Dĩ Mạt cũng không hề ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp, tay giữ chặt lấy túi xách, bộ dáng lúc nào cũng như đang vô cùng…
Chương 37: Có chút cảm xúc em muốn che giấu
Nụ CườiTác giả: DiepblueseaTruyện Ngôn TìnhTrời tối dần, hành lang cũng không bật đèn, cách một mét lại có cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào. Ánh trăng chiếu lên gạch men sứ trên sàn, phản xạ thành thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng. Phó Dĩ Mạt vẫn như thường lệ là người về muộn nhất. Cô khóa cửa văn phòng lại, đi dọc hành lang đến chỗ thang máy. Giày da va chạm với sàn nhà tạo nên những tiếng vang thanh thúy. Bảo vệ ở đại sảnh nhìn thấy cô, lên tiếng chào hỏi: “ Phó tiểu thư về trễ như vậy sao?” Cô khẽ gật đầu, đi qua anh ta nhanh như một cơn gió lướt qua cửa sổ. Bảo vệ đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cô mà khe khẽ lắc đầu. Trong tòa cao ốc này, Phó Dĩ Mạt là một cô gái có tiếng tăm lừng lẫy, ánh mắt của người đẹp này luôn luôn trấn tĩnh, đạm mạc. Đáng tiếc, đôi mắt đó chưa bao giờ nhìn đến một ai đó. Đêm khuya, trên ngã tư đường, người qua lại hết sức vắng vẻ. Những ngươi xa lạ muôn hình muôn vẻ lướt qua cô, Phó Dĩ Mạt cũng không hề ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp, tay giữ chặt lấy túi xách, bộ dáng lúc nào cũng như đang vô cùng… Chân trời nhiễm thượng ánh sáng mặt trời, ngoài cửa sổ bầu trời dần chuyển từ màu xám sang đạm thanh. Sáng sớm sau cơn mưa, trời có vẻ lạnh, cũng không biết từ đâu truyền đến những tiếng kêu ríu rít, Phó Dĩ Mạt chậm rãi tỉn lại, lẳng lặng nhìn người ở bên.Trên người cô còn cuốn chăn, cậu lại lấy một tư thế kỳ lạ ôm cô vào trong lòng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hơi hơi cau mày, giống như một đứa trẻ.Cậu nhất định là mệt muốn chết rồi. Hai má gầy đi thấy rõ, vài sợi tóc rối phủ qua mi, môi mím lại thành một đường, tĩnh lặng đến mức khiến cho người ta muốn hôn môi, muốn v**t v*.Nhưng mà….Trí nhớ chậm rãi khôi phục, cô kinh ngạc nhìn gương mặt của cậu, trái tim co thắt đau đớn.Thật lâu sau, lý trí chiến thắng tình cảm, không có nước mắt, không cso hôn môi.Cô cứ như vậy mà nhìn kỹ cậu một cái, xem như là tạm biệt.Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.Cô tận lực làm cẩn thẩn, lặng lẽ mặc xong quần áo, cũng may túi du lịch chưa kịp mở ra, những gì cần mang theo cũng không nhiều. Cô hơi sửa sang lại, bộ dạng giống như bỏ trốn.Đi tới cửa, cô nhịn không được mà quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn cậu một cái.Chàng trai anh tuấn, trong tay ôm khư khư một cuộn chăn, tư thế tn cậy không muốn xa rời như thế…Hốc mắc cô nóng lên, cười khổ.Cô thích người đàn ông này, nhưng như vậy thì thế nào?Dù sao cũng chưa yêu đến mức đem cả tính mạng mình ra bồi.Không thể trêu vào, né tránh, như vậy là có thể đi được chưa?Yêu là thứ xấu xa, luôn làm cho con ngươi ta tan nát cõi lòng, bất quá, không sao, tôi vẫn còn đủ sức lực, có thể tìm một góc nào đó khóc cho đã rồi sau đó lại mạnh mẽ đứng lên.Cho nên.Để em cảm ơn anh, đã tặng em những món quà không bao giờ tôi quên.Tiếng mở cửa rất nhỏ, thế giới hơi hơi chấn động, sau đó hết thảy lại trở về sự tĩnh mịch như lúc ban đầu.Tần Nặc mở to mắt, mờ mịt nhìn căn phòng.Không còn hơi thở của cô bên cạnh, chăn gối lạnh lẽo, cậu cảm thấy trống rỗng, uất ức rồi lo lắng.Nhưng nhớ tới bóng dáng kia của cô, trái tim của cậu lại dần lạnh tái.Nói đến là đến, nói đi là đi, cũng không suy nghĩ xem cảm thụ của người khác như thế nào, cô thật quá lạnh bạc!Không cam lòng! Không cam lòng! Nhưng còn có cách nào khác sao? Ai bảo cậu yêu cô trước, có thể đi gặp ai để nói công bằng?“ Không được!”Cậu chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười với không khí.Vì sao không cho tôi lựa chọn? Em tại sao lại phải chạy trốn như một tên lính đào binh vậy?Mặt trời sáng lên tối lặn, hoa nở rồi tàn, thậm chí cả sinh ly từ biệt, con người đến khi mất đi rồi mới thấy tiếc nuối sao?
Chân trời nhiễm thượng ánh sáng mặt trời, ngoài cửa sổ bầu trời dần chuyển từ màu xám sang đạm thanh. Sáng sớm sau cơn mưa, trời có vẻ lạnh, cũng không biết từ đâu truyền đến những tiếng kêu ríu rít, Phó Dĩ Mạt chậm rãi tỉn lại, lẳng lặng nhìn người ở bên.
Trên người cô còn cuốn chăn, cậu lại lấy một tư thế kỳ lạ ôm cô vào trong lòng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hơi hơi cau mày, giống như một đứa trẻ.
Cậu nhất định là mệt muốn chết rồi. Hai má gầy đi thấy rõ, vài sợi tóc rối phủ qua mi, môi mím lại thành một đường, tĩnh lặng đến mức khiến cho người ta muốn hôn môi, muốn v**t v*.
Nhưng mà….
Trí nhớ chậm rãi khôi phục, cô kinh ngạc nhìn gương mặt của cậu, trái tim co thắt đau đớn.
Thật lâu sau, lý trí chiến thắng tình cảm, không có nước mắt, không cso hôn môi.
Cô cứ như vậy mà nhìn kỹ cậu một cái, xem như là tạm biệt.
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cô tận lực làm cẩn thẩn, lặng lẽ mặc xong quần áo, cũng may túi du lịch chưa kịp mở ra, những gì cần mang theo cũng không nhiều. Cô hơi sửa sang lại, bộ dạng giống như bỏ trốn.
Đi tới cửa, cô nhịn không được mà quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn cậu một cái.
Chàng trai anh tuấn, trong tay ôm khư khư một cuộn chăn, tư thế tn cậy không muốn xa rời như thế…
Hốc mắc cô nóng lên, cười khổ.
Cô thích người đàn ông này, nhưng như vậy thì thế nào?
Dù sao cũng chưa yêu đến mức đem cả tính mạng mình ra bồi.
Không thể trêu vào, né tránh, như vậy là có thể đi được chưa?
Yêu là thứ xấu xa, luôn làm cho con ngươi ta tan nát cõi lòng, bất quá, không sao, tôi vẫn còn đủ sức lực, có thể tìm một góc nào đó khóc cho đã rồi sau đó lại mạnh mẽ đứng lên.
Cho nên.
Để em cảm ơn anh, đã tặng em những món quà không bao giờ tôi quên.
Tiếng mở cửa rất nhỏ, thế giới hơi hơi chấn động, sau đó hết thảy lại trở về sự tĩnh mịch như lúc ban đầu.
Tần Nặc mở to mắt, mờ mịt nhìn căn phòng.
Không còn hơi thở của cô bên cạnh, chăn gối lạnh lẽo, cậu cảm thấy trống rỗng, uất ức rồi lo lắng.
Nhưng nhớ tới bóng dáng kia của cô, trái tim của cậu lại dần lạnh tái.
Nói đến là đến, nói đi là đi, cũng không suy nghĩ xem cảm thụ của người khác như thế nào, cô thật quá lạnh bạc!
Không cam lòng! Không cam lòng! Nhưng còn có cách nào khác sao? Ai bảo cậu yêu cô trước, có thể đi gặp ai để nói công bằng?
“ Không được!”
Cậu chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười với không khí.
Vì sao không cho tôi lựa chọn? Em tại sao lại phải chạy trốn như một tên lính đào binh vậy?
Mặt trời sáng lên tối lặn, hoa nở rồi tàn, thậm chí cả sinh ly từ biệt, con người đến khi mất đi rồi mới thấy tiếc nuối sao?
Nụ CườiTác giả: DiepblueseaTruyện Ngôn TìnhTrời tối dần, hành lang cũng không bật đèn, cách một mét lại có cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào. Ánh trăng chiếu lên gạch men sứ trên sàn, phản xạ thành thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng. Phó Dĩ Mạt vẫn như thường lệ là người về muộn nhất. Cô khóa cửa văn phòng lại, đi dọc hành lang đến chỗ thang máy. Giày da va chạm với sàn nhà tạo nên những tiếng vang thanh thúy. Bảo vệ ở đại sảnh nhìn thấy cô, lên tiếng chào hỏi: “ Phó tiểu thư về trễ như vậy sao?” Cô khẽ gật đầu, đi qua anh ta nhanh như một cơn gió lướt qua cửa sổ. Bảo vệ đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cô mà khe khẽ lắc đầu. Trong tòa cao ốc này, Phó Dĩ Mạt là một cô gái có tiếng tăm lừng lẫy, ánh mắt của người đẹp này luôn luôn trấn tĩnh, đạm mạc. Đáng tiếc, đôi mắt đó chưa bao giờ nhìn đến một ai đó. Đêm khuya, trên ngã tư đường, người qua lại hết sức vắng vẻ. Những ngươi xa lạ muôn hình muôn vẻ lướt qua cô, Phó Dĩ Mạt cũng không hề ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp, tay giữ chặt lấy túi xách, bộ dáng lúc nào cũng như đang vô cùng… Chân trời nhiễm thượng ánh sáng mặt trời, ngoài cửa sổ bầu trời dần chuyển từ màu xám sang đạm thanh. Sáng sớm sau cơn mưa, trời có vẻ lạnh, cũng không biết từ đâu truyền đến những tiếng kêu ríu rít, Phó Dĩ Mạt chậm rãi tỉn lại, lẳng lặng nhìn người ở bên.Trên người cô còn cuốn chăn, cậu lại lấy một tư thế kỳ lạ ôm cô vào trong lòng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hơi hơi cau mày, giống như một đứa trẻ.Cậu nhất định là mệt muốn chết rồi. Hai má gầy đi thấy rõ, vài sợi tóc rối phủ qua mi, môi mím lại thành một đường, tĩnh lặng đến mức khiến cho người ta muốn hôn môi, muốn v**t v*.Nhưng mà….Trí nhớ chậm rãi khôi phục, cô kinh ngạc nhìn gương mặt của cậu, trái tim co thắt đau đớn.Thật lâu sau, lý trí chiến thắng tình cảm, không có nước mắt, không cso hôn môi.Cô cứ như vậy mà nhìn kỹ cậu một cái, xem như là tạm biệt.Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.Cô tận lực làm cẩn thẩn, lặng lẽ mặc xong quần áo, cũng may túi du lịch chưa kịp mở ra, những gì cần mang theo cũng không nhiều. Cô hơi sửa sang lại, bộ dạng giống như bỏ trốn.Đi tới cửa, cô nhịn không được mà quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn cậu một cái.Chàng trai anh tuấn, trong tay ôm khư khư một cuộn chăn, tư thế tn cậy không muốn xa rời như thế…Hốc mắc cô nóng lên, cười khổ.Cô thích người đàn ông này, nhưng như vậy thì thế nào?Dù sao cũng chưa yêu đến mức đem cả tính mạng mình ra bồi.Không thể trêu vào, né tránh, như vậy là có thể đi được chưa?Yêu là thứ xấu xa, luôn làm cho con ngươi ta tan nát cõi lòng, bất quá, không sao, tôi vẫn còn đủ sức lực, có thể tìm một góc nào đó khóc cho đã rồi sau đó lại mạnh mẽ đứng lên.Cho nên.Để em cảm ơn anh, đã tặng em những món quà không bao giờ tôi quên.Tiếng mở cửa rất nhỏ, thế giới hơi hơi chấn động, sau đó hết thảy lại trở về sự tĩnh mịch như lúc ban đầu.Tần Nặc mở to mắt, mờ mịt nhìn căn phòng.Không còn hơi thở của cô bên cạnh, chăn gối lạnh lẽo, cậu cảm thấy trống rỗng, uất ức rồi lo lắng.Nhưng nhớ tới bóng dáng kia của cô, trái tim của cậu lại dần lạnh tái.Nói đến là đến, nói đi là đi, cũng không suy nghĩ xem cảm thụ của người khác như thế nào, cô thật quá lạnh bạc!Không cam lòng! Không cam lòng! Nhưng còn có cách nào khác sao? Ai bảo cậu yêu cô trước, có thể đi gặp ai để nói công bằng?“ Không được!”Cậu chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười với không khí.Vì sao không cho tôi lựa chọn? Em tại sao lại phải chạy trốn như một tên lính đào binh vậy?Mặt trời sáng lên tối lặn, hoa nở rồi tàn, thậm chí cả sinh ly từ biệt, con người đến khi mất đi rồi mới thấy tiếc nuối sao?