“Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm…
Chương 16
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… “Ngốc tử, ngươi tránh cái gì ? Không thấy ta giải độc cho ngươi sao ?”“Giải.... ......độc ?”“Ngươi bị đầu ngón tay của hắn xoẹt qua ! Chương tử tinh kia, toàn thân đều là độc ! Ta nếu không giải độc cho ngươi, mạng nhỏ của ngươi nửa khắc cũng không bảo toàn được !”“Hắn, hắn là.... .......yêu quái ! Vậy ngươi.... .....còn ngươi ? Cũng.... .....là ?” Trần Đại Dũng vừa nuốt nước miếng, vừa lắp bắp hỏi.“Run run cái gì ! Nhìn ngươi gan nhỏ như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi !” Thư Nhan hờn dỗi liếc hắn một cái.“Ngươi.... .......ngươi cũng ăn thịt người ?” Trần Đại Dũng vẻ mặt sắp khóc.“Ai nói yêu quái nhất định phải ăn thịt người.... .......Ngốc tử, ngươi mau tới đây, tránh cái gì ! Ngươi nửa bên mặt đã xanh cả rồi, nếu không giải độc, thần tiên cũng không cứu được ngươi !”“A.... ......” Trần Đại Dũng mở to miệng, chỉ phát ra một âm, liền nhúc nhích cũng không được ! Hoảng sợ nhìn Thư Nhan ngày càng đến gần cổ hắn, hai mắt to trừng đến độ muốn rơi ra, một câu cũng nói không ra, xong rồi, hắn sắp bị yêu quái ăn ! Mắt nhắm lại, tuyệt vọng chờ chết !Vậy mà, không lâu sau, hắn lại cảm thấy cổ vừa tê dại vừa nhột, thử dò xét từ từ mở mắt, “A.... ...... ....”Chỉ thấy hai tròng mắt yêu mị nửa mở của Thư Nhan, hơi nghiêng đầu, nhón chân lên, phấn nộn đầu lưỡi duỗi ra co lại l**m chỗ bị đầu ngón tay của chương tử tinh làm thương tích ! Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, gương mặt hỏa thiêu : nóng bừng, hắn vốn là sợ hãi trong lòng, lại thấy một cỗ khác thường cảm xúc, mờ mịt, luống cuống.... ....“Tốt lắm ! Hiện tại ngươi không chết được !” Thư Nhan l**m xong vết thương của hắn, đầu lưỡi cố ý ở răng môi vòng một cái, khiến hắn một trận hô hấp dồn dập.Thư Nhan trong lòng buồn cười, này ngốc tử ! Thật đúng là cái gì cũng không hiểu, hé ra khuôn mặt vuông hồng hồng, tay chân luống cuống ngây ngô nhìn nàng.“Tướng công, chúng ta nên đi.... .....A, ngươi !” Tay của nàng bị ngốc tử bỏ rơi.“Ta.... ........Ta không phải là tướng công của ngươi ! Ta sẽ không cưới một yêu quái làm thê tử !”“Ngươi nói cái gì !” Thư Nhan mặt trầm xuống, đồ ngốc tử không biết phân biệt !Trần Đại Dũng cảm giác được cả người bị một cỗ hơi thở lạnh băng bao vây, nhưng vẫn lấy can đảm thành thực lớn tiếng nói : “Tương lai của ta muốn lấy nữ nhân giống như mẫu thân ôn nhu đức hạnh ! Ngươi là yêu quái ! Còn.... .....còn ăn thịt người !”“Ngốc tử.... ....” Thư Nhan trừng mắt hạnh, bắt được Trần Đại Dũng lỗ tai, dùng sức véo.“Ai nha.... ......Ngươi này mụ la sát ! Buông tay ! Buông tay ! Mụ la sát.... .....”
“Ngốc tử, ngươi tránh cái gì ? Không thấy ta giải độc cho ngươi sao ?”
“Giải.... ......độc ?”
“Ngươi bị đầu ngón tay của hắn xoẹt qua ! Chương tử tinh kia, toàn thân đều là độc ! Ta nếu không giải độc cho ngươi, mạng nhỏ của ngươi nửa khắc cũng không bảo toàn được !”
“Hắn, hắn là.... .......yêu quái ! Vậy ngươi.... .....còn ngươi ? Cũng.... .....là ?” Trần Đại Dũng vừa nuốt nước miếng, vừa lắp bắp hỏi.
“Run run cái gì ! Nhìn ngươi gan nhỏ như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi !” Thư Nhan hờn dỗi liếc hắn một cái.
“Ngươi.... .......ngươi cũng ăn thịt người ?” Trần Đại Dũng vẻ mặt sắp khóc.
“Ai nói yêu quái nhất định phải ăn thịt người.... .......Ngốc tử, ngươi mau tới đây, tránh cái gì ! Ngươi nửa bên mặt đã xanh cả rồi, nếu không giải độc, thần tiên cũng không cứu được ngươi !”
“A.... ......” Trần Đại Dũng mở to miệng, chỉ phát ra một âm, liền nhúc nhích cũng không được ! Hoảng sợ nhìn Thư Nhan ngày càng đến gần cổ hắn, hai mắt to trừng đến độ muốn rơi ra, một câu cũng nói không ra, xong rồi, hắn sắp bị yêu quái ăn ! Mắt nhắm lại, tuyệt vọng chờ chết !
Vậy mà, không lâu sau, hắn lại cảm thấy cổ vừa tê dại vừa nhột, thử dò xét từ từ mở mắt, “A.... ...... ....”
Chỉ thấy hai tròng mắt yêu mị nửa mở của Thư Nhan, hơi nghiêng đầu, nhón chân lên, phấn nộn đầu lưỡi duỗi ra co lại l**m chỗ bị đầu ngón tay của chương tử tinh làm thương tích ! Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, gương mặt hỏa thiêu : nóng bừng, hắn vốn là sợ hãi trong lòng, lại thấy một cỗ khác thường cảm xúc, mờ mịt, luống cuống.... ....
“Tốt lắm ! Hiện tại ngươi không chết được !” Thư Nhan l**m xong vết thương của hắn, đầu lưỡi cố ý ở răng môi vòng một cái, khiến hắn một trận hô hấp dồn dập.
Thư Nhan trong lòng buồn cười, này ngốc tử ! Thật đúng là cái gì cũng không hiểu, hé ra khuôn mặt vuông hồng hồng, tay chân luống cuống ngây ngô nhìn nàng.
“Tướng công, chúng ta nên đi.... .....A, ngươi !” Tay của nàng bị ngốc tử bỏ rơi.
“Ta.... ........Ta không phải là tướng công của ngươi ! Ta sẽ không cưới một yêu quái làm thê tử !”
“Ngươi nói cái gì !” Thư Nhan mặt trầm xuống, đồ ngốc tử không biết phân biệt !
Trần Đại Dũng cảm giác được cả người bị một cỗ hơi thở lạnh băng bao vây, nhưng vẫn lấy can đảm thành thực lớn tiếng nói : “Tương lai của ta muốn lấy nữ nhân giống như mẫu thân ôn nhu đức hạnh ! Ngươi là yêu quái ! Còn.... .....còn ăn thịt người !”
“Ngốc tử.... ....” Thư Nhan trừng mắt hạnh, bắt được Trần Đại Dũng lỗ tai, dùng sức véo.
“Ai nha.... ......Ngươi này mụ la sát ! Buông tay ! Buông tay ! Mụ la sát.... .....”
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… “Ngốc tử, ngươi tránh cái gì ? Không thấy ta giải độc cho ngươi sao ?”“Giải.... ......độc ?”“Ngươi bị đầu ngón tay của hắn xoẹt qua ! Chương tử tinh kia, toàn thân đều là độc ! Ta nếu không giải độc cho ngươi, mạng nhỏ của ngươi nửa khắc cũng không bảo toàn được !”“Hắn, hắn là.... .......yêu quái ! Vậy ngươi.... .....còn ngươi ? Cũng.... .....là ?” Trần Đại Dũng vừa nuốt nước miếng, vừa lắp bắp hỏi.“Run run cái gì ! Nhìn ngươi gan nhỏ như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi !” Thư Nhan hờn dỗi liếc hắn một cái.“Ngươi.... .......ngươi cũng ăn thịt người ?” Trần Đại Dũng vẻ mặt sắp khóc.“Ai nói yêu quái nhất định phải ăn thịt người.... .......Ngốc tử, ngươi mau tới đây, tránh cái gì ! Ngươi nửa bên mặt đã xanh cả rồi, nếu không giải độc, thần tiên cũng không cứu được ngươi !”“A.... ......” Trần Đại Dũng mở to miệng, chỉ phát ra một âm, liền nhúc nhích cũng không được ! Hoảng sợ nhìn Thư Nhan ngày càng đến gần cổ hắn, hai mắt to trừng đến độ muốn rơi ra, một câu cũng nói không ra, xong rồi, hắn sắp bị yêu quái ăn ! Mắt nhắm lại, tuyệt vọng chờ chết !Vậy mà, không lâu sau, hắn lại cảm thấy cổ vừa tê dại vừa nhột, thử dò xét từ từ mở mắt, “A.... ...... ....”Chỉ thấy hai tròng mắt yêu mị nửa mở của Thư Nhan, hơi nghiêng đầu, nhón chân lên, phấn nộn đầu lưỡi duỗi ra co lại l**m chỗ bị đầu ngón tay của chương tử tinh làm thương tích ! Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, gương mặt hỏa thiêu : nóng bừng, hắn vốn là sợ hãi trong lòng, lại thấy một cỗ khác thường cảm xúc, mờ mịt, luống cuống.... ....“Tốt lắm ! Hiện tại ngươi không chết được !” Thư Nhan l**m xong vết thương của hắn, đầu lưỡi cố ý ở răng môi vòng một cái, khiến hắn một trận hô hấp dồn dập.Thư Nhan trong lòng buồn cười, này ngốc tử ! Thật đúng là cái gì cũng không hiểu, hé ra khuôn mặt vuông hồng hồng, tay chân luống cuống ngây ngô nhìn nàng.“Tướng công, chúng ta nên đi.... .....A, ngươi !” Tay của nàng bị ngốc tử bỏ rơi.“Ta.... ........Ta không phải là tướng công của ngươi ! Ta sẽ không cưới một yêu quái làm thê tử !”“Ngươi nói cái gì !” Thư Nhan mặt trầm xuống, đồ ngốc tử không biết phân biệt !Trần Đại Dũng cảm giác được cả người bị một cỗ hơi thở lạnh băng bao vây, nhưng vẫn lấy can đảm thành thực lớn tiếng nói : “Tương lai của ta muốn lấy nữ nhân giống như mẫu thân ôn nhu đức hạnh ! Ngươi là yêu quái ! Còn.... .....còn ăn thịt người !”“Ngốc tử.... ....” Thư Nhan trừng mắt hạnh, bắt được Trần Đại Dũng lỗ tai, dùng sức véo.“Ai nha.... ......Ngươi này mụ la sát ! Buông tay ! Buông tay ! Mụ la sát.... .....”