“Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm…
Chương 28
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… “Này ! Ta.... .........” Trần Đại Dũng đang muốn ra đuổi theo, nhớ tới chính mình trên người không có mặc quần áo, liền lại quay trở về, đến khi hắn thay xong quần áo đi ra cửa, Thư Nhan đã sớm không bóng dáng ! Hắn chán nản ngồi ở cửa phòng, buồn rầu ôm đầu.Làm sao bây giờ ? Nàng nhất định là vì hại tướng quân mới ở lại trong phủ ! Nàng là hồ ly tinh nha ! Nhưng là nếu đem chuyện nàng là yêu quái nói cho tướng quân, nàng liền gặp nguy hiểm, tướng quân nhất định sẽ sai đạo sĩ thu nàng.Hắn không thể để cho tướng quân gặp nguy hiểm, cũng không hi vọng nàng gặp chuyện không may. Tuy rằng nàng có khi.... .........có chút.... ........Trần Đại Dũng trong đầu nghĩ đến cái gì, hai má đúng lúc hồng toàn bộ.Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? A, đạo sĩ ! Có.... ...... ......Hắn vui mừng ngẩng đầu, “Di ! Hoắc đại ca ! Ngươi khi nào thì chở về ?”Hoắc Đồng không có lên tiếng, trong mắt toát ra kinh ngạc, khó có thể tin, cùng với nước mắt thông cảm.Tiểu tử này ! Tiểu tử này ! Thế nhưng thực sự cùng tưởng quân phu nhân có quan hệ ! Hắn vừa mới trở về, trùng hợp nhìn thấy phu nhân từ phòng Trần Đại Dũng đi ra ! Thiên lão gia a, đẹp như thế thiên tiên hạ phàm, người như vậy xa không thể leo tới, tiểu tử này, lại có diễm phúc như thế.Nhưng là cùng tướng quân đoạt nữ nhân, chỉ sợ Trần Đại Dũng mạng nhỏ sắp mất, mà kia hai mươi quân côn —— di, hắn đột nhiên chú ý tới Trần Đại Dũng ngồi ở trên bậc cửa !“Trần Đại Dũng ! Mông ngươi không đau sao ?”“A.... ........” Nguy rồi !4Một ngày kia, thời tiết nắng ráo, tướng quân công vụ mang theo, không ở trong phủ, Thư Nhan sai người ở phía sau hoa viên trong lương đình bày biện một ít nước trà điểm tâm, lại chuẩn bị bàn cờ, lúc này mới kêu hạ nhân đi mời Lô Phong.Lô Phong biết được Thư Nhan mời, phi thường vui mừng, vui vẻ tiến đến.Đến quá trưa, hai người ở trong lương đình chơi cờ phẩm trà, cũng là dương dương tự đắc, hạ nhân đều bị mắng thối lui trăm bước ở ngoài chờ đợi, hai người ở trong đình nói những gì, tất nhiên là không người nào biết.Nhưng là Thư Nhan liên tục thẹn thùng nhìn Lô Phong, thỉnh thoảng đỏ mặt cúi đầu xuống.“Phong Nhi là đang giễu cợt ta !”“Trời đấy chứng giám, những lời của Phong Nhi xuất phát từ chân tâm ! Di nương trong lòng Phong Nhi giống như Hằng Nga đêm trăng, xinh đẹp tuyệt trần, không ai có thể sánh bằng !”Thư Nhan thẹn thùng cúi đầu xuống, đột nhiên thở dài một tiếng, thấp giọng nói : “Đáng tiếc, ta và ngươi hữu duyên vô phận !” Thanh âm nhỏ như muỗi bay, lại hoàn toàn có thể làm Lô Phong nghe được rành mạch.Lô Phong một hồi kích động, hai đấm nắm chặt, nguyên lai mỹ nhân quả nhiên đối với hắn có tình ! Vốn định tiến lên cầm tay Thư Nhan, nhưng mà đằng xa có không ít hạ nhân, không dám l* m*ng, dì sao đây cũng là phủ đệ của phụ thân.
“Này ! Ta.... .........” Trần Đại Dũng đang muốn ra đuổi theo, nhớ tới chính mình trên người không có mặc quần áo, liền lại quay trở về, đến khi hắn thay xong quần áo đi ra cửa, Thư Nhan đã sớm không bóng dáng ! Hắn chán nản ngồi ở cửa phòng, buồn rầu ôm đầu.
Làm sao bây giờ ? Nàng nhất định là vì hại tướng quân mới ở lại trong phủ ! Nàng là hồ ly tinh nha ! Nhưng là nếu đem chuyện nàng là yêu quái nói cho tướng quân, nàng liền gặp nguy hiểm, tướng quân nhất định sẽ sai đạo sĩ thu nàng.
Hắn không thể để cho tướng quân gặp nguy hiểm, cũng không hi vọng nàng gặp chuyện không may. Tuy rằng nàng có khi.... .........có chút.... ........Trần Đại Dũng trong đầu nghĩ đến cái gì, hai má đúng lúc hồng toàn bộ.
Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? A, đạo sĩ ! Có.... ...... ......Hắn vui mừng ngẩng đầu, “Di ! Hoắc đại ca ! Ngươi khi nào thì chở về ?”
Hoắc Đồng không có lên tiếng, trong mắt toát ra kinh ngạc, khó có thể tin, cùng với nước mắt thông cảm.
Tiểu tử này ! Tiểu tử này ! Thế nhưng thực sự cùng tưởng quân phu nhân có quan hệ ! Hắn vừa mới trở về, trùng hợp nhìn thấy phu nhân từ phòng Trần Đại Dũng đi ra ! Thiên lão gia a, đẹp như thế thiên tiên hạ phàm, người như vậy xa không thể leo tới, tiểu tử này, lại có diễm phúc như thế.
Nhưng là cùng tướng quân đoạt nữ nhân, chỉ sợ Trần Đại Dũng mạng nhỏ sắp mất, mà kia hai mươi quân côn —— di, hắn đột nhiên chú ý tới Trần Đại Dũng ngồi ở trên bậc cửa !
“Trần Đại Dũng ! Mông ngươi không đau sao ?”
“A.... ........” Nguy rồi !
4
Một ngày kia, thời tiết nắng ráo, tướng quân công vụ mang theo, không ở trong phủ, Thư Nhan sai người ở phía sau hoa viên trong lương đình bày biện một ít nước trà điểm tâm, lại chuẩn bị bàn cờ, lúc này mới kêu hạ nhân đi mời Lô Phong.
Lô Phong biết được Thư Nhan mời, phi thường vui mừng, vui vẻ tiến đến.
Đến quá trưa, hai người ở trong lương đình chơi cờ phẩm trà, cũng là dương dương tự đắc, hạ nhân đều bị mắng thối lui trăm bước ở ngoài chờ đợi, hai người ở trong đình nói những gì, tất nhiên là không người nào biết.
Nhưng là Thư Nhan liên tục thẹn thùng nhìn Lô Phong, thỉnh thoảng đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Phong Nhi là đang giễu cợt ta !”
“Trời đấy chứng giám, những lời của Phong Nhi xuất phát từ chân tâm ! Di nương trong lòng Phong Nhi giống như Hằng Nga đêm trăng, xinh đẹp tuyệt trần, không ai có thể sánh bằng !”
Thư Nhan thẹn thùng cúi đầu xuống, đột nhiên thở dài một tiếng, thấp giọng nói : “Đáng tiếc, ta và ngươi hữu duyên vô phận !” Thanh âm nhỏ như muỗi bay, lại hoàn toàn có thể làm Lô Phong nghe được rành mạch.
Lô Phong một hồi kích động, hai đấm nắm chặt, nguyên lai mỹ nhân quả nhiên đối với hắn có tình ! Vốn định tiến lên cầm tay Thư Nhan, nhưng mà đằng xa có không ít hạ nhân, không dám l* m*ng, dì sao đây cũng là phủ đệ của phụ thân.
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… “Này ! Ta.... .........” Trần Đại Dũng đang muốn ra đuổi theo, nhớ tới chính mình trên người không có mặc quần áo, liền lại quay trở về, đến khi hắn thay xong quần áo đi ra cửa, Thư Nhan đã sớm không bóng dáng ! Hắn chán nản ngồi ở cửa phòng, buồn rầu ôm đầu.Làm sao bây giờ ? Nàng nhất định là vì hại tướng quân mới ở lại trong phủ ! Nàng là hồ ly tinh nha ! Nhưng là nếu đem chuyện nàng là yêu quái nói cho tướng quân, nàng liền gặp nguy hiểm, tướng quân nhất định sẽ sai đạo sĩ thu nàng.Hắn không thể để cho tướng quân gặp nguy hiểm, cũng không hi vọng nàng gặp chuyện không may. Tuy rằng nàng có khi.... .........có chút.... ........Trần Đại Dũng trong đầu nghĩ đến cái gì, hai má đúng lúc hồng toàn bộ.Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? A, đạo sĩ ! Có.... ...... ......Hắn vui mừng ngẩng đầu, “Di ! Hoắc đại ca ! Ngươi khi nào thì chở về ?”Hoắc Đồng không có lên tiếng, trong mắt toát ra kinh ngạc, khó có thể tin, cùng với nước mắt thông cảm.Tiểu tử này ! Tiểu tử này ! Thế nhưng thực sự cùng tưởng quân phu nhân có quan hệ ! Hắn vừa mới trở về, trùng hợp nhìn thấy phu nhân từ phòng Trần Đại Dũng đi ra ! Thiên lão gia a, đẹp như thế thiên tiên hạ phàm, người như vậy xa không thể leo tới, tiểu tử này, lại có diễm phúc như thế.Nhưng là cùng tướng quân đoạt nữ nhân, chỉ sợ Trần Đại Dũng mạng nhỏ sắp mất, mà kia hai mươi quân côn —— di, hắn đột nhiên chú ý tới Trần Đại Dũng ngồi ở trên bậc cửa !“Trần Đại Dũng ! Mông ngươi không đau sao ?”“A.... ........” Nguy rồi !4Một ngày kia, thời tiết nắng ráo, tướng quân công vụ mang theo, không ở trong phủ, Thư Nhan sai người ở phía sau hoa viên trong lương đình bày biện một ít nước trà điểm tâm, lại chuẩn bị bàn cờ, lúc này mới kêu hạ nhân đi mời Lô Phong.Lô Phong biết được Thư Nhan mời, phi thường vui mừng, vui vẻ tiến đến.Đến quá trưa, hai người ở trong lương đình chơi cờ phẩm trà, cũng là dương dương tự đắc, hạ nhân đều bị mắng thối lui trăm bước ở ngoài chờ đợi, hai người ở trong đình nói những gì, tất nhiên là không người nào biết.Nhưng là Thư Nhan liên tục thẹn thùng nhìn Lô Phong, thỉnh thoảng đỏ mặt cúi đầu xuống.“Phong Nhi là đang giễu cợt ta !”“Trời đấy chứng giám, những lời của Phong Nhi xuất phát từ chân tâm ! Di nương trong lòng Phong Nhi giống như Hằng Nga đêm trăng, xinh đẹp tuyệt trần, không ai có thể sánh bằng !”Thư Nhan thẹn thùng cúi đầu xuống, đột nhiên thở dài một tiếng, thấp giọng nói : “Đáng tiếc, ta và ngươi hữu duyên vô phận !” Thanh âm nhỏ như muỗi bay, lại hoàn toàn có thể làm Lô Phong nghe được rành mạch.Lô Phong một hồi kích động, hai đấm nắm chặt, nguyên lai mỹ nhân quả nhiên đối với hắn có tình ! Vốn định tiến lên cầm tay Thư Nhan, nhưng mà đằng xa có không ít hạ nhân, không dám l* m*ng, dì sao đây cũng là phủ đệ của phụ thân.