“Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm…
Chương 42
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… Trời đã sáng! Mau dậy đi!” Thư Nhan không khách khí đá đá Trần Đại Dũng đang ngủ như heo chết.“A. . . . . . Ân. . . . . . .Người nào?”Bỗng dưng thức tỉnh, trong nháy mắt liền lật người ngồi dậy. Điều này khiến cho Thư Nhan sợ hết hồn, trừng hắn một cái, nói: “Ngươi rốt cuộc tỉnh! Đứng lên đi! Chúng ta phải hồi phủ tướng quân!”“Ngươi. . . . . .” Trong lúc bất chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, “Ngươi đem ta đánh ngất xỉu!” Hắn lại cúi đầu nhìn, “Ngươi còn đem y phục của ta xé rách! Ngươi. . . . . .”“Ngươi cái gì mà ngươi! Đã không còn sớm, đi nhanh đi!”Thư Nhan đi ra sơn động, sau lưng Trần Đại Dũng vẫn còn kiểm tra mình sau khi hôn mê còn bị những tổn thương nào khác không! Đằng sau đầu chỉ có hơi đau chút, những nơi khác không có gãy tay đứt chân! Thở phào vỗ ngực một cái, thật may! Thật may! Không có bị ăn mất! Nhìn sơn động đã không còn ai, lúc này mới hoảng hốt đuổi theo.Ở ngoài cửa động, lại thấy Thư Nhan chân mày nhíu chặt, trầm tư không nói.“Xảy ra chuyện gì? Sao lại không đi?”Rất lâu sau, Thư Nhan rốt cuộc từ từ quay đầu, nghiêng nghiêng nhìn hắn một cái, “Lão đạo mũi trâu kia đến phủ tướng quân! Ngươi làm hư chuyện tốt của ta biết không. . . . . . .Ai!” Nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên lại cười, “Ngốc tử! Còn trố mắt ra! Nghe ta khuyên một câu, đừng trở về phủ tướng quân nữa! Về nhà, đàng hoàng làm một thợ săn! Có lẽ ngươi cũng có thể sống lâu trăm tuổi đây. . . . . . .Duyên phận của ta và ngươi đến hôm nay đã hết, tự mình bảo trọng đi!” Nói xong, thản nhiên cười, nhẹ đặt tay ở gáy hắn, bóng dáng lập tức hóa thành làn khói, tiêu thất vô tung.“Này. . . . . . .” Nhìn rừng núi bốn phía không có một bóng người, Trần Đại Dũng vẻ mặt mất mác gãi gãi đầu, nói đi liền đi a! Bỗng dưng, ngẩng đầu nhìn trời, nguy rồi! Mặt trời đã lên cao như vậy, hắn phải hồi phủ tướng quân! Hôm nay đến phiên hắn trực, Hoắc ca nhất định đang chờ đến sốt ruột!Không nghĩ những thứ khác, chạy như điên xuống chân núi.Mới vừa từ cửa sau chui vào phủ tướng quân, liền bị Hoắc Đồng kéo đến góc tường!“Trần Đại Dũng! Ngươi rốt cuộc trở lại! Huynh đệ ngươi còn tưởng rằng sẽ không gặp lại ngươi đây! Thế nào đi liền ba ngày a! Xảy ra chuyện lớn!”“Ba ngày? !” Trợn to mắt, hắn rõ ràng chỉ ngủ trong động một tối, không đúng, là ngất một buổi tối.“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút!” Hoắc Đồng che miệng Trần Đại Dũng, bốn phía nhìn một chút, thấy không ai phát hiện, lúc này mới an tâm! “Trong phủ xảy ra chuyện lớn!” Hắn thấp giọng nói, “Biết không? Vị phu nhân tướng quân mới cưới, thật ra là hồ ly tinh biến thành!”
Trời đã sáng! Mau dậy đi!” Thư Nhan không khách khí đá đá Trần Đại Dũng đang ngủ như heo chết.
“A. . . . . . Ân. . . . . . .Người nào?”
Bỗng dưng thức tỉnh, trong nháy mắt liền lật người ngồi dậy. Điều này khiến cho Thư Nhan sợ hết hồn, trừng hắn một cái, nói: “Ngươi rốt cuộc tỉnh! Đứng lên đi! Chúng ta phải hồi phủ tướng quân!”
“Ngươi. . . . . .” Trong lúc bất chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, “Ngươi đem ta đánh ngất xỉu!” Hắn lại cúi đầu nhìn, “Ngươi còn đem y phục của ta xé rách! Ngươi. . . . . .”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Đã không còn sớm, đi nhanh đi!”
Thư Nhan đi ra sơn động, sau lưng Trần Đại Dũng vẫn còn kiểm tra mình sau khi hôn mê còn bị những tổn thương nào khác không! Đằng sau đầu chỉ có hơi đau chút, những nơi khác không có gãy tay đứt chân! Thở phào vỗ ngực một cái, thật may! Thật may! Không có bị ăn mất! Nhìn sơn động đã không còn ai, lúc này mới hoảng hốt đuổi theo.
Ở ngoài cửa động, lại thấy Thư Nhan chân mày nhíu chặt, trầm tư không nói.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại không đi?”
Rất lâu sau, Thư Nhan rốt cuộc từ từ quay đầu, nghiêng nghiêng nhìn hắn một cái, “Lão đạo mũi trâu kia đến phủ tướng quân! Ngươi làm hư chuyện tốt của ta biết không. . . . . . .Ai!” Nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên lại cười, “Ngốc tử! Còn trố mắt ra! Nghe ta khuyên một câu, đừng trở về phủ tướng quân nữa! Về nhà, đàng hoàng làm một thợ săn! Có lẽ ngươi cũng có thể sống lâu trăm tuổi đây. . . . . . .Duyên phận của ta và ngươi đến hôm nay đã hết, tự mình bảo trọng đi!” Nói xong, thản nhiên cười, nhẹ đặt tay ở gáy hắn, bóng dáng lập tức hóa thành làn khói, tiêu thất vô tung.
“Này. . . . . . .” Nhìn rừng núi bốn phía không có một bóng người, Trần Đại Dũng vẻ mặt mất mác gãi gãi đầu, nói đi liền đi a! Bỗng dưng, ngẩng đầu nhìn trời, nguy rồi! Mặt trời đã lên cao như vậy, hắn phải hồi phủ tướng quân! Hôm nay đến phiên hắn trực, Hoắc ca nhất định đang chờ đến sốt ruột!
Không nghĩ những thứ khác, chạy như điên xuống chân núi.
Mới vừa từ cửa sau chui vào phủ tướng quân, liền bị Hoắc Đồng kéo đến góc tường!
“Trần Đại Dũng! Ngươi rốt cuộc trở lại! Huynh đệ ngươi còn tưởng rằng sẽ không gặp lại ngươi đây! Thế nào đi liền ba ngày a! Xảy ra chuyện lớn!”
“Ba ngày? !” Trợn to mắt, hắn rõ ràng chỉ ngủ trong động một tối, không đúng, là ngất một buổi tối.
“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút!” Hoắc Đồng che miệng Trần Đại Dũng, bốn phía nhìn một chút, thấy không ai phát hiện, lúc này mới an tâm! “Trong phủ xảy ra chuyện lớn!” Hắn thấp giọng nói, “Biết không? Vị phu nhân tướng quân mới cưới, thật ra là hồ ly tinh biến thành!”
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… Trời đã sáng! Mau dậy đi!” Thư Nhan không khách khí đá đá Trần Đại Dũng đang ngủ như heo chết.“A. . . . . . Ân. . . . . . .Người nào?”Bỗng dưng thức tỉnh, trong nháy mắt liền lật người ngồi dậy. Điều này khiến cho Thư Nhan sợ hết hồn, trừng hắn một cái, nói: “Ngươi rốt cuộc tỉnh! Đứng lên đi! Chúng ta phải hồi phủ tướng quân!”“Ngươi. . . . . .” Trong lúc bất chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, “Ngươi đem ta đánh ngất xỉu!” Hắn lại cúi đầu nhìn, “Ngươi còn đem y phục của ta xé rách! Ngươi. . . . . .”“Ngươi cái gì mà ngươi! Đã không còn sớm, đi nhanh đi!”Thư Nhan đi ra sơn động, sau lưng Trần Đại Dũng vẫn còn kiểm tra mình sau khi hôn mê còn bị những tổn thương nào khác không! Đằng sau đầu chỉ có hơi đau chút, những nơi khác không có gãy tay đứt chân! Thở phào vỗ ngực một cái, thật may! Thật may! Không có bị ăn mất! Nhìn sơn động đã không còn ai, lúc này mới hoảng hốt đuổi theo.Ở ngoài cửa động, lại thấy Thư Nhan chân mày nhíu chặt, trầm tư không nói.“Xảy ra chuyện gì? Sao lại không đi?”Rất lâu sau, Thư Nhan rốt cuộc từ từ quay đầu, nghiêng nghiêng nhìn hắn một cái, “Lão đạo mũi trâu kia đến phủ tướng quân! Ngươi làm hư chuyện tốt của ta biết không. . . . . . .Ai!” Nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên lại cười, “Ngốc tử! Còn trố mắt ra! Nghe ta khuyên một câu, đừng trở về phủ tướng quân nữa! Về nhà, đàng hoàng làm một thợ săn! Có lẽ ngươi cũng có thể sống lâu trăm tuổi đây. . . . . . .Duyên phận của ta và ngươi đến hôm nay đã hết, tự mình bảo trọng đi!” Nói xong, thản nhiên cười, nhẹ đặt tay ở gáy hắn, bóng dáng lập tức hóa thành làn khói, tiêu thất vô tung.“Này. . . . . . .” Nhìn rừng núi bốn phía không có một bóng người, Trần Đại Dũng vẻ mặt mất mác gãi gãi đầu, nói đi liền đi a! Bỗng dưng, ngẩng đầu nhìn trời, nguy rồi! Mặt trời đã lên cao như vậy, hắn phải hồi phủ tướng quân! Hôm nay đến phiên hắn trực, Hoắc ca nhất định đang chờ đến sốt ruột!Không nghĩ những thứ khác, chạy như điên xuống chân núi.Mới vừa từ cửa sau chui vào phủ tướng quân, liền bị Hoắc Đồng kéo đến góc tường!“Trần Đại Dũng! Ngươi rốt cuộc trở lại! Huynh đệ ngươi còn tưởng rằng sẽ không gặp lại ngươi đây! Thế nào đi liền ba ngày a! Xảy ra chuyện lớn!”“Ba ngày? !” Trợn to mắt, hắn rõ ràng chỉ ngủ trong động một tối, không đúng, là ngất một buổi tối.“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút!” Hoắc Đồng che miệng Trần Đại Dũng, bốn phía nhìn một chút, thấy không ai phát hiện, lúc này mới an tâm! “Trong phủ xảy ra chuyện lớn!” Hắn thấp giọng nói, “Biết không? Vị phu nhân tướng quân mới cưới, thật ra là hồ ly tinh biến thành!”