“Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm…
Chương 86: Lấy hồ ly tinh
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… "Ta là nam nhân, gặp chuyện vui, tự nhiên muốn uống rượu ăn mừng rồi ! Ngươi dựa vào cái gì không cho ta uống rượu!""Vui mừng! Hừ! Thật đúng là uống say đến trắng đen cũng không rõ!""Đúng là ta vui mừng, ta có thê tử , ta thành công ! Vậy mà thành công . . . . . . Nói cho ngươi biết đó! Tuy rằng thê tử của ta hung dữ, nhưng đối với ta thật sự rất tốt. . . . . . Nàng luôn mắng ta ngu ngốc, hì hì! Thật ra nàng còn ngốc hơn ta. . . . . . Ơ! Đây là đâu? Các ngươi là ai, buông tay, ta muốn về nhà, tìm thê tử của ta. . . . . ."Ngay từ đầu, vốn Thư Nhan nghĩ hắn say nói lảm nhảm, nhưng càng nghe càng cảm thấy bất thường! Sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đi đến trước người hắn, tránh hơi thở đầy mùi rượu của hắn, hỏi: "Thành công cái gì? Thê tử của ngươi là ai!""Ta không nói cho ngươi! Lâm đại ca nói trên đời này có rất nhiều người xấu, không thể nói! Nếu ta nói, ngươi sẽ tìm đạo sĩ đến bắt nạt của nàng! Ta nói rồi, phải bảo vệ nàng!"Thư Nhan nhíu hai hàng lông mày lại, thê tử trong miệng hắn chính là mình, chẳng qua nàng càng nghe càng thấy mơ hồ, còn nữa, "Đồ ngốc! Lâm đại ca nào, Lâm đại ca là ai?”"Hư!" Trần Đại Dũng say khướt làm động tác im lặng, "Lâm đại ca nói không thể nói, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa !"Hàn quang trong mắt Thư Nhan chợt lóe, xem ra Lâm đại ca thật sự có điều gì rồi !"Chàng không chịu nói có phải không! Tốt! Ta xem chàng có nói không!" Bỗng dưng thu hồi hai tiểu nhân kia, nắm tay Trần Đại Dũng, miệng niệm chú, trong nháy mắt, hai người liền đến bên cạnh một hồ nước.Không chút khách khí ấn đầu Trần Đại Dũng vào trong nước rồi lại kéo lên.Trần Đại Dũng ho khan hai cái, trong nháy mắt cảm giác say đã tiêu tan hơn phân nửa, mờ mịt nhìn thoáng qua người bên cạnh, "Nàng . . . . ." Liếc mắt nhìn bốn phía, "Đây là nơi nào? Chúng ta đến nơi này làm gì?"Thư Nhan cười lạnh một tiếng, "Sao lại không gọi ta là thê tử ? Vừa rồi đúng là gọi một tiếng không ngừng nghỉ!”Trần Đại Dũng đột nhiên trở nên giống như tiểu tức phụ, lắp bắp: "Này. . . . . . Ta. . . . . .""Có gì mà ngượng ngùng, tối hôm qua đã động phòng hoa chúc rồi!"Trần Đại Dũng đỏ mặt, cười hì hì, cuối cùng thật thà nói: "Thê . . . . . Thê tử! Sao nàng lại tới đây? Ta. . . . . ."Thư Nhan vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Lâm đại ca của chàng đâu?""A!" Trần Đại Dũng kinh ngạc trừng to mắt, "Làm sao nàng biết lâm. . . . . . Ta, ta không biết Lâm đại ca nào cả!"Thư Nhan khẽ cười , "Thật sự không biết?"
"Ta là nam nhân, gặp chuyện vui, tự nhiên muốn uống rượu ăn mừng rồi ! Ngươi dựa vào cái gì không cho ta uống rượu!"
"Vui mừng! Hừ! Thật đúng là uống say đến trắng đen cũng không rõ!"
"Đúng là ta vui mừng, ta có thê tử , ta thành công ! Vậy mà thành công . . . . . . Nói cho ngươi biết đó! Tuy rằng thê tử của ta hung dữ, nhưng đối với ta thật sự rất tốt. . . . . . Nàng luôn mắng ta ngu ngốc, hì hì! Thật ra nàng còn ngốc hơn ta. . . . . . Ơ! Đây là đâu? Các ngươi là ai, buông tay, ta muốn về nhà, tìm thê tử của ta. . . . . ."
Ngay từ đầu, vốn Thư Nhan nghĩ hắn say nói lảm nhảm, nhưng càng nghe càng cảm thấy bất thường! Sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đi đến trước người hắn, tránh hơi thở đầy mùi rượu của hắn, hỏi: "Thành công cái gì? Thê tử của ngươi là ai!"
"Ta không nói cho ngươi! Lâm đại ca nói trên đời này có rất nhiều người xấu, không thể nói! Nếu ta nói, ngươi sẽ tìm đạo sĩ đến bắt nạt của nàng! Ta nói rồi, phải bảo vệ nàng!"
Thư Nhan nhíu hai hàng lông mày lại, thê tử trong miệng hắn chính là mình, chẳng qua nàng càng nghe càng thấy mơ hồ, còn nữa, "Đồ ngốc! Lâm đại ca nào, Lâm đại ca là ai?”
"Hư!" Trần Đại Dũng say khướt làm động tác im lặng, "Lâm đại ca nói không thể nói, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa !"
Hàn quang trong mắt Thư Nhan chợt lóe, xem ra Lâm đại ca thật sự có điều gì rồi !"Chàng không chịu nói có phải không! Tốt! Ta xem chàng có nói không!" Bỗng dưng thu hồi hai tiểu nhân kia, nắm tay Trần Đại Dũng, miệng niệm chú, trong nháy mắt, hai người liền đến bên cạnh một hồ nước.
Không chút khách khí ấn đầu Trần Đại Dũng vào trong nước rồi lại kéo lên.
Trần Đại Dũng ho khan hai cái, trong nháy mắt cảm giác say đã tiêu tan hơn phân nửa, mờ mịt nhìn thoáng qua người bên cạnh, "Nàng . . . . ." Liếc mắt nhìn bốn phía, "Đây là nơi nào? Chúng ta đến nơi này làm gì?"
Thư Nhan cười lạnh một tiếng, "Sao lại không gọi ta là thê tử ? Vừa rồi đúng là gọi một tiếng không ngừng nghỉ!”
Trần Đại Dũng đột nhiên trở nên giống như tiểu tức phụ, lắp bắp: "Này. . . . . . Ta. . . . . ."
"Có gì mà ngượng ngùng, tối hôm qua đã động phòng hoa chúc rồi!"
Trần Đại Dũng đỏ mặt, cười hì hì, cuối cùng thật thà nói: "Thê . . . . . Thê tử! Sao nàng lại tới đây? Ta. . . . . ."
Thư Nhan vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Lâm đại ca của chàng đâu?"
"A!" Trần Đại Dũng kinh ngạc trừng to mắt, "Làm sao nàng biết lâm. . . . . . Ta, ta không biết Lâm đại ca nào cả!"
Thư Nhan khẽ cười , "Thật sự không biết?"
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… "Ta là nam nhân, gặp chuyện vui, tự nhiên muốn uống rượu ăn mừng rồi ! Ngươi dựa vào cái gì không cho ta uống rượu!""Vui mừng! Hừ! Thật đúng là uống say đến trắng đen cũng không rõ!""Đúng là ta vui mừng, ta có thê tử , ta thành công ! Vậy mà thành công . . . . . . Nói cho ngươi biết đó! Tuy rằng thê tử của ta hung dữ, nhưng đối với ta thật sự rất tốt. . . . . . Nàng luôn mắng ta ngu ngốc, hì hì! Thật ra nàng còn ngốc hơn ta. . . . . . Ơ! Đây là đâu? Các ngươi là ai, buông tay, ta muốn về nhà, tìm thê tử của ta. . . . . ."Ngay từ đầu, vốn Thư Nhan nghĩ hắn say nói lảm nhảm, nhưng càng nghe càng cảm thấy bất thường! Sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đi đến trước người hắn, tránh hơi thở đầy mùi rượu của hắn, hỏi: "Thành công cái gì? Thê tử của ngươi là ai!""Ta không nói cho ngươi! Lâm đại ca nói trên đời này có rất nhiều người xấu, không thể nói! Nếu ta nói, ngươi sẽ tìm đạo sĩ đến bắt nạt của nàng! Ta nói rồi, phải bảo vệ nàng!"Thư Nhan nhíu hai hàng lông mày lại, thê tử trong miệng hắn chính là mình, chẳng qua nàng càng nghe càng thấy mơ hồ, còn nữa, "Đồ ngốc! Lâm đại ca nào, Lâm đại ca là ai?”"Hư!" Trần Đại Dũng say khướt làm động tác im lặng, "Lâm đại ca nói không thể nói, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa !"Hàn quang trong mắt Thư Nhan chợt lóe, xem ra Lâm đại ca thật sự có điều gì rồi !"Chàng không chịu nói có phải không! Tốt! Ta xem chàng có nói không!" Bỗng dưng thu hồi hai tiểu nhân kia, nắm tay Trần Đại Dũng, miệng niệm chú, trong nháy mắt, hai người liền đến bên cạnh một hồ nước.Không chút khách khí ấn đầu Trần Đại Dũng vào trong nước rồi lại kéo lên.Trần Đại Dũng ho khan hai cái, trong nháy mắt cảm giác say đã tiêu tan hơn phân nửa, mờ mịt nhìn thoáng qua người bên cạnh, "Nàng . . . . ." Liếc mắt nhìn bốn phía, "Đây là nơi nào? Chúng ta đến nơi này làm gì?"Thư Nhan cười lạnh một tiếng, "Sao lại không gọi ta là thê tử ? Vừa rồi đúng là gọi một tiếng không ngừng nghỉ!”Trần Đại Dũng đột nhiên trở nên giống như tiểu tức phụ, lắp bắp: "Này. . . . . . Ta. . . . . .""Có gì mà ngượng ngùng, tối hôm qua đã động phòng hoa chúc rồi!"Trần Đại Dũng đỏ mặt, cười hì hì, cuối cùng thật thà nói: "Thê . . . . . Thê tử! Sao nàng lại tới đây? Ta. . . . . ."Thư Nhan vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Lâm đại ca của chàng đâu?""A!" Trần Đại Dũng kinh ngạc trừng to mắt, "Làm sao nàng biết lâm. . . . . . Ta, ta không biết Lâm đại ca nào cả!"Thư Nhan khẽ cười , "Thật sự không biết?"