Tác giả:

Editor: Họa Đến Vô Tình Sân huấn luyện băng vũ tại thành phố A. “Tiểu Nhã, em chú ý vòng nhảy một chút! Độ cao không đủ, lập lại một lần nữa!” “Không tệ, tiếp tục giữ nguyên, thân thể ngửa ra sau, độ cong tăng thêm một chút!” “Thấm Lan, đây không phải là một mình em trượt, phải chút ý cùng phối hợp! Động tác không quy phạm, lực độ xoay tròn quá lớn!” Tiếng nói mượt mà, véo von không ngừng vang lên tại sân băng, nhìn mọi người trên sân băng luyện tập hăng say, Đoàn Cẩm Sơ khẽ mím môi cười một tiếng, cuối tuần này cô sẽ tham gia thi đấu trượt băng trong tỉnh, để chuẩn bị cho ngày này, cô đã tỉ mỉ chuẩn bị ba tháng, hi vọng. . . . . “Đoàn lão sư, uống nước!” Nhân viên công tác trên sân băng đưa qua một chai nước khoáng, Đoàn Cẩm Sơ thu hồi suy nghĩ, tiếp nhận mỉm cười nói: “Lão Trương, cảm ơn!” “Haha, không cần khách khí.” Lão Trương vừa mới đi, chuông điện thoại di động trong túi xách liền vang lên, Đoàn Cẩm Sơ vội cầm điện thoại đi tới khu nghỉ ngơi, nhìn đến dãy số quen thuộc kia,…

Chương 115: Đề phòng với nàng, ép nàng ở cùng phòng

Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh HoàngTác giả: Sở ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEditor: Họa Đến Vô Tình Sân huấn luyện băng vũ tại thành phố A. “Tiểu Nhã, em chú ý vòng nhảy một chút! Độ cao không đủ, lập lại một lần nữa!” “Không tệ, tiếp tục giữ nguyên, thân thể ngửa ra sau, độ cong tăng thêm một chút!” “Thấm Lan, đây không phải là một mình em trượt, phải chút ý cùng phối hợp! Động tác không quy phạm, lực độ xoay tròn quá lớn!” Tiếng nói mượt mà, véo von không ngừng vang lên tại sân băng, nhìn mọi người trên sân băng luyện tập hăng say, Đoàn Cẩm Sơ khẽ mím môi cười một tiếng, cuối tuần này cô sẽ tham gia thi đấu trượt băng trong tỉnh, để chuẩn bị cho ngày này, cô đã tỉ mỉ chuẩn bị ba tháng, hi vọng. . . . . “Đoàn lão sư, uống nước!” Nhân viên công tác trên sân băng đưa qua một chai nước khoáng, Đoàn Cẩm Sơ thu hồi suy nghĩ, tiếp nhận mỉm cười nói: “Lão Trương, cảm ơn!” “Haha, không cần khách khí.” Lão Trương vừa mới đi, chuông điện thoại di động trong túi xách liền vang lên, Đoàn Cẩm Sơ vội cầm điện thoại đi tới khu nghỉ ngơi, nhìn đến dãy số quen thuộc kia,… "Không phải, là ta......" Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, nhìn dáng vẻ suy sụp của Tiêu Nhược Vân, nhất thời lại thảng thốt nói không ra lời, quả thật, thực tế đối với hắn quá tàn nhẫn, nàng có thể nói cho hắn biết hiện tại thân thể này chỉ đang chứa một cỗ cô hồn xa lạ chứ không phải chân chính là Cẩm nhi của hắn sao?"Cẩm nhi!"Sau một khắc, Đoàn Cẩm Sơ đã bị Tiêu Nhược vân ôm vào trong ngực, hắn ôm thật chặt đầu của nàng, không cố kỵ Lộ Phi Dương cùng Hà Linh còn đứng bên giường, anh tuấn trên mặt chợt có nước mắt chảy xuống, chui vào tóc nàng, nghẹn ngào thì thầm, "Cẩm nhi...... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao nàng lại té xỉu? Làm sao lại mất trí nhớ đây? Tại sao có thể...... Tại sao có thể quên ta? Đều là ta không tốt, ta nên cùng nàng lẻn vào trong cung, đều tại ta...... Đều tại ta......""Đại sư huynh, làm sao có thể trách huynh được? Sư phụ có lệnh, huynh đừng quá tự trách, chúng ta tìm đại phu cho tiểu sư muội xem một chút đi, hoặc giả, hoặc giả nàng sẽ nhớ lại được?" Hà Linh nhìn bọn họ ôm, trong lòng lại đố kị ghen tức, cố nén ý nghĩ xông vào tách bọn họ ra, tình chân ý thiết khuyên.Nghe vậy, Lộ Phi Dương thoáng qua trong mắt một tia đen tối không rõ, nhìn chằm chằm Hà Linh, chậm rãi nói: "Hà Linh, chúng ta đi ra ngoài trước đi.""Đi ra ngoài làm gì?" Hà Linh tức giận bật thốt rống lên một câu, chợt ý thức được Tiêu Nhược Vân đang ở đây, lại cắn cắn môi, qua giây lát khôi phục thần sắc, mi gian hiện lên vẻ lo âu, "Tiểu sư muội hiện tại bộ dạng này của muội, thật không để cho người ta yên lòng, đại sư huynh, đêm đã khuya thời gian không còn sớm, chi bằng ta mang tiểu sư muội về phòng ta ngủ trước đã, ngày mai mời đại phu tới xem một chút hẵng hay.""Đúng đúng đúng, ta về giường ngủ, huynh buông ta ra có được không?" Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe, vội thốt lên phụ họa, cũng đẩy Tiêu Nhược Vân đang ôm chặt khiến nàng hít thở không thông!Tiêu Nhược Vân buông tay, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông Đoàn Cẩm Sơ, mà là nắm lại cổ tay trắng của nàng, giống như đang bắt mạch, một lúc lâu, mới hạ mắt, âm trầm nói: "Cẩm nhi, nếu như muội thật mất trí nhớ, như vậy trở lại hoàng cung cũng chưa cần thiết, nội công của muội vẫn còn, nếu chỉ quên mất chiêu thức có thể luyện lại, nên khôi phục võ công cũng không khó, giờ muội ở lại đây đi, ta đưa tin cho sư phụ, xin sư phụ định đoạt!""Ta, ta ở lại đây với mọi người sao?" Đoàn Cẩm Sơ lấy làm kinh hãi, tiếp theo lập tức lắc đầu, "Không, ta muốn đi, ta không muốn ở với mọi người, chuyện mọi người muốn phản triều đình, ta không dính vào!""Tiểu sư muội!" Lộ Phi Dương đột nhiên nặng giọng, trách mắng: "Muội nói cái gì? Chúng ta theo sư phụ cùng nhau lớn lên, sư phụ đối với chúng ta có công ơn nuôi dưỡng, ân trọng như núi, muội mặc dù mất trí nhớ, cũng không thể quên phần đại ân này! Huống chi...... Huống chi muội không muốn báo thù giết mẫu sao? Đoàn gia 13 mạng sẽ phải chết oan sao?""Cái gì? Giết mẫu...... Chi thù? Đoàn gia 13 tánh mạng?" Đoàn Cẩm Sơ ngơ ngác, thanh âm lập tức đề cao dò hỏi, mắt trừng tựa chuông đồng, miệng có thể nhét vào hai quả trứng gà."Xem ra thật sự là mất trí nhớ......" Tiêu Nhược Vân thẫn thờ cúi đầu, ngốc trệ, lại ngẩng đầu lên, quả quyết nói: "Cẩm nhi, ta lập tức đưa tin cho sư phụ, đưa muội trở về tổng đà, nhất thời chúng ta ở kinh thành cũng không làm gì được, không bằng toàn bộ lui về tổng đà, thương nghị thêm!""Tổng đà? Tại nơi nào vậy?" Đoàn Cẩm Sơ thuận miệng mà hỏi."Ở......" Lộ Phi Dương miệng hơi mở, lại đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ ánh mắt sắc bén mà hỏi: "Muội cùng Bát Vương gia Sở Vân Hách là quan hệ như thế nào? Nếu lần trước tới đây đã mất trí nhớ, vậy muội có nói chuyện nơi này, chuyện Thiên Anh với Bát Vương gia không?"Lời vừa nói ra, Tiêu Nhược Vân cùng Hà Linh trong mắt cũng có phần đề phòng, Tiêu Nhược Vân mặt âm trầm hỏi: "Cẩm nhi, muội nói không theo chúng ta dính vào chuyện phản triều đình, là có ý gì? Là muốn phản bội Thiên Anh có phải không?""Ách......" Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, vấn đề càng ngày càng phức tạp, nàng phải làm sao mới có thể toàn thân mà lui đây? Sở Vân Hách là người trong hoàng thất, bọn họ đối với hắn phòng bị khẳng định rất mạnh, cho nên, tuyệt đối không thể......"Tiểu sư muội, ngươi nói mau!" Hà Linh nóng nảy, không kiên nhẫn thúc giục."Ta...... Ta cùng Bát Vương gia chính là quan hệ chủ tớ, ta hiện tại cái gì cũng không nhớ, chỉ biết mình là thân nữ nhi, sau đó vừa làm thái giám trong cung, cho nên ta chỉ là nô tài thôi!" Đoàn Cẩm Sơ giả bộ làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, ý định thay đổi thật nhanh, trong đầu một đạo linh quang thoáng qua, lập tức ôm cánh tay Tiêu Nhược Vân khóc, "Đại sư huynh, huynh không phải nói là chúng ta đã tính đến chuyện thành thân rồi sao? Ngô ngô...... Huynh căn bản cũng không yêu thích ta, huynh không tin tưởng ta, ta...... Ta cái gì cũng không có nói cho Bát Vương gia......"Hiện tại, nhìn thái độ Lộ Phi Dương cùng Hà Linh, nếu nàng muốn bảo toàn mình, chỉ có thể lợi dụng Tiêu Nhược Vân!"Cẩm nhi, ta không phải không thích muội, chẳng qua là...... Chẳng qua là sự tình liên quan trọng đại, một khi muội tiết lộ ra ngoài cơ mật gì, chúng ta sẽ gặp phải đả kích của triều đình, đây không phải chuyện đùa đâu" Tiêu Nhược Vân thần sắc thật là rối rắm, vỗ nhẹ lưng Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt nổi lên trận trận đau lòng."Không có, ta cái gì cũng không có nói, mặc dù ta quên mất, nhưng mà ta lại biết, mọi người nhất định là thân nhân của ta, ta tất nhiên không dám tiết lộ một chữ, ta nói không muốn dính vào, là ta chỉ muốn yên lặng sống qua ngày, không phải là bán đứng mọi người, mọi người thế nhưng lại không tin ta, nếu là ta nói ra, Bát Vương gia kia đã sớm bẩm báo với hoàng đế, triều đình đã phái người tới bao vây nơi này!" Đoàn Cẩm Sơ khẽ ngước đầu lên, trên mi treo vài giọt nước mắt trong suốt, uất ức quắt cái miệng nhỏ nhắn nói.Nghe vậy, ba người cũng trầm mặc không nói, trong phòng an tĩnh đáng sợ, Đoàn Cẩm Sơ trên mặt cố gắng trấn định, trong lòng lại khẩn trương muốn chết, không biết Sở Vân Hách giờ phút này đã trở về Bát vương phủ nghỉ ngơi chưa? Chàng có biết nàng mất tích không? Nàng phải làm sao mới có thể tiêu trừ phòng bị của bọn họ, khi bọn họ mang nàng rời kinh làm sao trốn đi tìm Sở Vân Hách đây?Ý định rối rắm, Tiêu Nhược Vân đột nhiên mở miệng nói: "Nhị sư đệ, Hà Linh, các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.""Đại sư huynh, tiểu sư muội đây?" Hà Linh lập tức hỏi."Đúng vậy, ta......" Đoàn Cẩm Sơ cũng tự khẩn trương, mắt mở to, thận trọng nhìn Tiêu Nhược Vân.Tiêu Nhược Vân sắc mặt trầm tĩnh, chỉ trừng lên mí mắt, lạnh nhạt Nhược Định nói: "Cẩm nhi ở lại đây, ta cùng nàng có đôi lời cần nói, các ngươi không cần quan tâm!""Đại sư huynh, hai người chưa thành thân, cô nam quả nữ sao có thể......""Hà Linh! Đi thôi, chớ nói!"Lộ Phi Dương trực tiếp cắt đứt Hà Linh phản đối, kéo nàng đi ra cửa, Hà Linh tức giận vô cùng dùng sức giùng giằng,"Huynh buông ta ra, ai cần huynh lo ta!"Đoàn Cẩm Sơ nóng lòng, cũng bận rộn nói: "Đại sư huynh, ta qua phòng sư tỷ ở cùng nhau!""Đi ra ngoài!" Tiêu Nhược Vân ngước nhìn Hà Linh, giọng nói âm trầm ra lệnh.Hà Linh chấn động, sắc mặt biến thành tái nhợt, dần dần thôi giãy giụa, Lộ Phi Dương ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Nhược Vân gật đầu một cái, kéo mạnh Hà Linh rời đi."Ai ——"Đoàn Cẩm Sơ kêu vội một tiếng, bàn tay với lên giữa không trung ——

"Không phải, là ta......" Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, nhìn dáng vẻ suy sụp của Tiêu Nhược Vân, nhất thời lại thảng thốt nói không ra lời, quả thật,
thực tế đối với hắn quá tàn nhẫn, nàng có thể nói cho hắn biết hiện tại
thân thể này chỉ đang chứa một cỗ cô hồn xa lạ chứ không phải chân chính là Cẩm nhi của hắn sao?

"Cẩm nhi!"

Sau một khắc, Đoàn Cẩm Sơ đã bị Tiêu Nhược vân ôm vào trong ngực, hắn ôm thật chặt đầu của
nàng, không cố kỵ Lộ Phi Dương cùng Hà Linh còn đứng bên giường, anh
tuấn trên mặt chợt có nước mắt chảy xuống, chui vào tóc nàng, nghẹn ngào thì thầm, "Cẩm nhi...... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao nàng lại
té xỉu? Làm sao lại mất trí nhớ đây? Tại sao có thể...... Tại sao
có thể quên ta? Đều là ta không tốt, ta nên cùng nàng lẻn vào trong
cung, đều tại ta...... Đều tại ta......"

"Đại sư huynh, làm sao có thể trách huynh được? Sư phụ có lệnh, huynh đừng quá tự
trách, chúng ta tìm đại phu cho tiểu sư muội xem một chút đi, hoặc giả,
hoặc giả nàng sẽ nhớ lại được?" Hà Linh nhìn bọn họ ôm, trong lòng lại
đố kị ghen tức, cố nén ý nghĩ xông vào tách bọn họ ra, tình chân ý thiết khuyên.

Nghe vậy, Lộ Phi Dương thoáng qua trong mắt một tia đen
tối không rõ, nhìn chằm chằm Hà Linh, chậm rãi nói: "Hà Linh, chúng ta
đi ra ngoài trước đi."

"Đi ra ngoài làm gì?" Hà Linh tức giận bật thốt rống lên một câu, chợt ý thức được Tiêu Nhược Vân đang ở đây, lại
cắn cắn môi, qua giây lát khôi phục thần sắc, mi gian hiện lên vẻ lo âu, "Tiểu sư muội hiện tại bộ dạng này của muội, thật không để cho người ta yên lòng, đại sư huynh, đêm đã khuya thời gian không còn sớm, chi bằng
ta mang tiểu sư muội về phòng ta ngủ trước đã, ngày mai mời đại phu tới
xem một chút hẵng hay."

"Đúng đúng đúng, ta về giường ngủ, huynh
buông ta ra có được không?" Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe, vội thốt lên phụ họa,
cũng đẩy Tiêu Nhược Vân đang ôm chặt khiến nàng hít thở không thông!

Tiêu Nhược Vân buông tay, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông Đoàn Cẩm Sơ, mà là
nắm lại cổ tay trắng của nàng, giống như đang bắt mạch, một lúc lâu, mới hạ mắt, âm trầm nói: "Cẩm nhi, nếu như muội thật mất trí nhớ, như vậy
trở lại hoàng cung cũng chưa cần thiết, nội công của muội vẫn còn, nếu
chỉ quên mất chiêu thức có thể luyện lại, nên khôi phục võ công cũng
không khó, giờ muội ở lại đây đi, ta đưa tin cho sư phụ, xin sư phụ định đoạt!"

"Ta, ta ở lại đây với mọi người sao?" Đoàn Cẩm Sơ lấy làm kinh hãi, tiếp theo lập tức lắc đầu, "Không, ta muốn đi, ta không muốn ở với mọi người, chuyện mọi người muốn phản triều đình, ta không dính
vào!"

"Tiểu sư muội!" Lộ Phi Dương đột nhiên nặng giọng, trách
mắng: "Muội nói cái gì? Chúng ta theo sư phụ cùng nhau lớn lên, sư phụ
đối với chúng ta có công ơn nuôi dưỡng, ân trọng như núi, muội mặc dù
mất trí nhớ, cũng không thể quên phần đại ân này! Huống chi......
Huống chi muội không muốn báo thù giết mẫu sao? Đoàn gia 13 mạng sẽ phải chết oan sao?"

"Cái gì? Giết mẫu...... Chi thù? Đoàn gia 13 tánh mạng?" Đoàn Cẩm Sơ ngơ ngác, thanh âm lập tức đề cao dò hỏi, mắt
trừng tựa chuông đồng, miệng có thể nhét vào hai quả trứng gà.

"Xem ra thật sự là mất trí nhớ......" Tiêu Nhược Vân thẫn thờ cúi đầu,
ngốc trệ, lại ngẩng đầu lên, quả quyết nói: "Cẩm nhi, ta lập tức đưa tin cho sư phụ, đưa muội trở về tổng đà, nhất thời chúng ta ở kinh thành
cũng không làm gì được, không bằng toàn bộ lui về tổng đà, thương nghị
thêm!"

"Tổng đà? Tại nơi nào vậy?" Đoàn Cẩm Sơ thuận miệng mà hỏi.

"Ở......" Lộ Phi Dương miệng hơi mở, lại đột nhiên ngừng lại, nhìn
chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ ánh mắt sắc bén mà hỏi: "Muội cùng Bát Vương gia
Sở Vân Hách là quan hệ như thế nào? Nếu lần trước tới đây đã mất trí
nhớ, vậy muội có nói chuyện nơi này, chuyện Thiên Anh với Bát Vương gia
không?"

Lời vừa nói ra, Tiêu Nhược Vân cùng Hà Linh trong mắt
cũng có phần đề phòng, Tiêu Nhược Vân mặt âm trầm hỏi: "Cẩm nhi, muội
nói không theo chúng ta dính vào chuyện phản triều đình, là có ý gì? Là
muốn phản bội Thiên Anh có phải không?"

"Ách......" Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, vấn đề càng ngày càng phức tạp, nàng phải làm sao mới có
thể toàn thân mà lui đây? Sở Vân Hách là người trong hoàng thất, bọn họ
đối với hắn phòng bị khẳng định rất mạnh, cho nên, tuyệt đối không thể......

"Tiểu sư muội, ngươi nói mau!" Hà Linh nóng nảy, không kiên nhẫn thúc giục.

"Ta...... Ta cùng Bát Vương gia chính là quan hệ chủ tớ, ta hiện tại
cái gì cũng không nhớ, chỉ biết mình là thân nữ nhi, sau đó vừa làm thái giám trong cung, cho nên ta chỉ là nô tài thôi!" Đoàn Cẩm Sơ giả bộ làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, ý định thay đổi thật nhanh, trong đầu một đạo linh quang thoáng qua, lập tức ôm cánh tay Tiêu Nhược Vân khóc,
"Đại sư huynh, huynh không phải nói là chúng ta đã tính đến chuyện thành thân rồi sao? Ngô ngô...... Huynh căn bản cũng không yêu thích ta, huynh không tin tưởng ta, ta...... Ta cái gì cũng không có nói cho Bát Vương gia......"

Hiện tại, nhìn thái độ Lộ Phi Dương cùng Hà Linh, nếu nàng muốn bảo toàn mình, chỉ có thể lợi dụng Tiêu Nhược Vân!

"Cẩm nhi, ta không phải không thích muội, chẳng qua là...... Chẳng qua
là sự tình liên quan trọng đại, một khi muội tiết lộ ra ngoài cơ mật gì, chúng ta sẽ gặp phải đả kích của triều đình, đây không phải chuyện đùa
đâu" Tiêu Nhược Vân thần sắc thật là rối rắm, vỗ nhẹ lưng Đoàn Cẩm Sơ,
trong mắt nổi lên trận trận đau lòng.

"Không có, ta cái gì cũng
không có nói, mặc dù ta quên mất, nhưng mà ta lại biết, mọi người nhất
định là thân nhân của ta, ta tất nhiên không dám tiết lộ một chữ, ta nói không muốn dính vào, là ta chỉ muốn yên lặng sống qua ngày, không phải
là bán đứng mọi người, mọi người thế nhưng lại không tin ta, nếu là ta
nói ra, Bát Vương gia kia đã sớm bẩm báo với hoàng đế, triều đình đã
phái người tới bao vây nơi này!" Đoàn Cẩm Sơ khẽ ngước đầu lên, trên mi
treo vài giọt nước mắt trong suốt, uất ức quắt cái miệng nhỏ nhắn nói.

Nghe vậy, ba người cũng trầm mặc không nói, trong phòng an tĩnh đáng sợ,
Đoàn Cẩm Sơ trên mặt cố gắng trấn định, trong lòng lại khẩn trương muốn
chết, không biết Sở Vân Hách giờ phút này đã trở về Bát vương phủ nghỉ
ngơi chưa? Chàng có biết nàng mất tích không? Nàng phải làm sao mới có
thể tiêu trừ phòng bị của bọn họ, khi bọn họ mang nàng rời kinh làm sao
trốn đi tìm Sở Vân Hách đây?

Ý định rối rắm, Tiêu Nhược Vân đột nhiên mở miệng nói: "Nhị sư đệ, Hà Linh, các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."

"Đại sư huynh, tiểu sư muội đây?" Hà Linh lập tức hỏi.

"Đúng vậy, ta......" Đoàn Cẩm Sơ cũng tự khẩn trương, mắt mở to, thận trọng nhìn Tiêu Nhược Vân.

Tiêu Nhược Vân sắc mặt trầm tĩnh, chỉ trừng lên mí mắt, lạnh nhạt Nhược Định nói: "Cẩm nhi ở lại đây, ta cùng nàng có đôi lời cần nói, các ngươi
không cần quan tâm!"

"Đại sư huynh, hai người chưa thành thân, cô nam quả nữ sao có thể......"

"Hà Linh! Đi thôi, chớ nói!"

Lộ Phi Dương trực tiếp cắt đứt Hà Linh phản đối, kéo nàng đi ra cửa, Hà Linh tức giận vô cùng dùng sức giùng giằng,

"Huynh buông ta ra, ai cần huynh lo ta!"

Đoàn Cẩm Sơ nóng lòng, cũng bận rộn nói: "Đại sư huynh, ta qua phòng sư tỷ ở cùng nhau!"

"Đi ra ngoài!" Tiêu Nhược Vân ngước nhìn Hà Linh, giọng nói âm trầm ra lệnh.

Hà Linh chấn động, sắc mặt biến thành tái nhợt, dần dần thôi giãy giụa, Lộ Phi Dương ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Nhược Vân gật đầu một cái, kéo
mạnh Hà Linh rời đi.

"Ai ——"

Đoàn Cẩm Sơ kêu vội một tiếng, bàn tay với lên giữa không trung ——

Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh HoàngTác giả: Sở ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEditor: Họa Đến Vô Tình Sân huấn luyện băng vũ tại thành phố A. “Tiểu Nhã, em chú ý vòng nhảy một chút! Độ cao không đủ, lập lại một lần nữa!” “Không tệ, tiếp tục giữ nguyên, thân thể ngửa ra sau, độ cong tăng thêm một chút!” “Thấm Lan, đây không phải là một mình em trượt, phải chút ý cùng phối hợp! Động tác không quy phạm, lực độ xoay tròn quá lớn!” Tiếng nói mượt mà, véo von không ngừng vang lên tại sân băng, nhìn mọi người trên sân băng luyện tập hăng say, Đoàn Cẩm Sơ khẽ mím môi cười một tiếng, cuối tuần này cô sẽ tham gia thi đấu trượt băng trong tỉnh, để chuẩn bị cho ngày này, cô đã tỉ mỉ chuẩn bị ba tháng, hi vọng. . . . . “Đoàn lão sư, uống nước!” Nhân viên công tác trên sân băng đưa qua một chai nước khoáng, Đoàn Cẩm Sơ thu hồi suy nghĩ, tiếp nhận mỉm cười nói: “Lão Trương, cảm ơn!” “Haha, không cần khách khí.” Lão Trương vừa mới đi, chuông điện thoại di động trong túi xách liền vang lên, Đoàn Cẩm Sơ vội cầm điện thoại đi tới khu nghỉ ngơi, nhìn đến dãy số quen thuộc kia,… "Không phải, là ta......" Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, nhìn dáng vẻ suy sụp của Tiêu Nhược Vân, nhất thời lại thảng thốt nói không ra lời, quả thật, thực tế đối với hắn quá tàn nhẫn, nàng có thể nói cho hắn biết hiện tại thân thể này chỉ đang chứa một cỗ cô hồn xa lạ chứ không phải chân chính là Cẩm nhi của hắn sao?"Cẩm nhi!"Sau một khắc, Đoàn Cẩm Sơ đã bị Tiêu Nhược vân ôm vào trong ngực, hắn ôm thật chặt đầu của nàng, không cố kỵ Lộ Phi Dương cùng Hà Linh còn đứng bên giường, anh tuấn trên mặt chợt có nước mắt chảy xuống, chui vào tóc nàng, nghẹn ngào thì thầm, "Cẩm nhi...... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao nàng lại té xỉu? Làm sao lại mất trí nhớ đây? Tại sao có thể...... Tại sao có thể quên ta? Đều là ta không tốt, ta nên cùng nàng lẻn vào trong cung, đều tại ta...... Đều tại ta......""Đại sư huynh, làm sao có thể trách huynh được? Sư phụ có lệnh, huynh đừng quá tự trách, chúng ta tìm đại phu cho tiểu sư muội xem một chút đi, hoặc giả, hoặc giả nàng sẽ nhớ lại được?" Hà Linh nhìn bọn họ ôm, trong lòng lại đố kị ghen tức, cố nén ý nghĩ xông vào tách bọn họ ra, tình chân ý thiết khuyên.Nghe vậy, Lộ Phi Dương thoáng qua trong mắt một tia đen tối không rõ, nhìn chằm chằm Hà Linh, chậm rãi nói: "Hà Linh, chúng ta đi ra ngoài trước đi.""Đi ra ngoài làm gì?" Hà Linh tức giận bật thốt rống lên một câu, chợt ý thức được Tiêu Nhược Vân đang ở đây, lại cắn cắn môi, qua giây lát khôi phục thần sắc, mi gian hiện lên vẻ lo âu, "Tiểu sư muội hiện tại bộ dạng này của muội, thật không để cho người ta yên lòng, đại sư huynh, đêm đã khuya thời gian không còn sớm, chi bằng ta mang tiểu sư muội về phòng ta ngủ trước đã, ngày mai mời đại phu tới xem một chút hẵng hay.""Đúng đúng đúng, ta về giường ngủ, huynh buông ta ra có được không?" Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe, vội thốt lên phụ họa, cũng đẩy Tiêu Nhược Vân đang ôm chặt khiến nàng hít thở không thông!Tiêu Nhược Vân buông tay, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông Đoàn Cẩm Sơ, mà là nắm lại cổ tay trắng của nàng, giống như đang bắt mạch, một lúc lâu, mới hạ mắt, âm trầm nói: "Cẩm nhi, nếu như muội thật mất trí nhớ, như vậy trở lại hoàng cung cũng chưa cần thiết, nội công của muội vẫn còn, nếu chỉ quên mất chiêu thức có thể luyện lại, nên khôi phục võ công cũng không khó, giờ muội ở lại đây đi, ta đưa tin cho sư phụ, xin sư phụ định đoạt!""Ta, ta ở lại đây với mọi người sao?" Đoàn Cẩm Sơ lấy làm kinh hãi, tiếp theo lập tức lắc đầu, "Không, ta muốn đi, ta không muốn ở với mọi người, chuyện mọi người muốn phản triều đình, ta không dính vào!""Tiểu sư muội!" Lộ Phi Dương đột nhiên nặng giọng, trách mắng: "Muội nói cái gì? Chúng ta theo sư phụ cùng nhau lớn lên, sư phụ đối với chúng ta có công ơn nuôi dưỡng, ân trọng như núi, muội mặc dù mất trí nhớ, cũng không thể quên phần đại ân này! Huống chi...... Huống chi muội không muốn báo thù giết mẫu sao? Đoàn gia 13 mạng sẽ phải chết oan sao?""Cái gì? Giết mẫu...... Chi thù? Đoàn gia 13 tánh mạng?" Đoàn Cẩm Sơ ngơ ngác, thanh âm lập tức đề cao dò hỏi, mắt trừng tựa chuông đồng, miệng có thể nhét vào hai quả trứng gà."Xem ra thật sự là mất trí nhớ......" Tiêu Nhược Vân thẫn thờ cúi đầu, ngốc trệ, lại ngẩng đầu lên, quả quyết nói: "Cẩm nhi, ta lập tức đưa tin cho sư phụ, đưa muội trở về tổng đà, nhất thời chúng ta ở kinh thành cũng không làm gì được, không bằng toàn bộ lui về tổng đà, thương nghị thêm!""Tổng đà? Tại nơi nào vậy?" Đoàn Cẩm Sơ thuận miệng mà hỏi."Ở......" Lộ Phi Dương miệng hơi mở, lại đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ ánh mắt sắc bén mà hỏi: "Muội cùng Bát Vương gia Sở Vân Hách là quan hệ như thế nào? Nếu lần trước tới đây đã mất trí nhớ, vậy muội có nói chuyện nơi này, chuyện Thiên Anh với Bát Vương gia không?"Lời vừa nói ra, Tiêu Nhược Vân cùng Hà Linh trong mắt cũng có phần đề phòng, Tiêu Nhược Vân mặt âm trầm hỏi: "Cẩm nhi, muội nói không theo chúng ta dính vào chuyện phản triều đình, là có ý gì? Là muốn phản bội Thiên Anh có phải không?""Ách......" Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, vấn đề càng ngày càng phức tạp, nàng phải làm sao mới có thể toàn thân mà lui đây? Sở Vân Hách là người trong hoàng thất, bọn họ đối với hắn phòng bị khẳng định rất mạnh, cho nên, tuyệt đối không thể......"Tiểu sư muội, ngươi nói mau!" Hà Linh nóng nảy, không kiên nhẫn thúc giục."Ta...... Ta cùng Bát Vương gia chính là quan hệ chủ tớ, ta hiện tại cái gì cũng không nhớ, chỉ biết mình là thân nữ nhi, sau đó vừa làm thái giám trong cung, cho nên ta chỉ là nô tài thôi!" Đoàn Cẩm Sơ giả bộ làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, ý định thay đổi thật nhanh, trong đầu một đạo linh quang thoáng qua, lập tức ôm cánh tay Tiêu Nhược Vân khóc, "Đại sư huynh, huynh không phải nói là chúng ta đã tính đến chuyện thành thân rồi sao? Ngô ngô...... Huynh căn bản cũng không yêu thích ta, huynh không tin tưởng ta, ta...... Ta cái gì cũng không có nói cho Bát Vương gia......"Hiện tại, nhìn thái độ Lộ Phi Dương cùng Hà Linh, nếu nàng muốn bảo toàn mình, chỉ có thể lợi dụng Tiêu Nhược Vân!"Cẩm nhi, ta không phải không thích muội, chẳng qua là...... Chẳng qua là sự tình liên quan trọng đại, một khi muội tiết lộ ra ngoài cơ mật gì, chúng ta sẽ gặp phải đả kích của triều đình, đây không phải chuyện đùa đâu" Tiêu Nhược Vân thần sắc thật là rối rắm, vỗ nhẹ lưng Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt nổi lên trận trận đau lòng."Không có, ta cái gì cũng không có nói, mặc dù ta quên mất, nhưng mà ta lại biết, mọi người nhất định là thân nhân của ta, ta tất nhiên không dám tiết lộ một chữ, ta nói không muốn dính vào, là ta chỉ muốn yên lặng sống qua ngày, không phải là bán đứng mọi người, mọi người thế nhưng lại không tin ta, nếu là ta nói ra, Bát Vương gia kia đã sớm bẩm báo với hoàng đế, triều đình đã phái người tới bao vây nơi này!" Đoàn Cẩm Sơ khẽ ngước đầu lên, trên mi treo vài giọt nước mắt trong suốt, uất ức quắt cái miệng nhỏ nhắn nói.Nghe vậy, ba người cũng trầm mặc không nói, trong phòng an tĩnh đáng sợ, Đoàn Cẩm Sơ trên mặt cố gắng trấn định, trong lòng lại khẩn trương muốn chết, không biết Sở Vân Hách giờ phút này đã trở về Bát vương phủ nghỉ ngơi chưa? Chàng có biết nàng mất tích không? Nàng phải làm sao mới có thể tiêu trừ phòng bị của bọn họ, khi bọn họ mang nàng rời kinh làm sao trốn đi tìm Sở Vân Hách đây?Ý định rối rắm, Tiêu Nhược Vân đột nhiên mở miệng nói: "Nhị sư đệ, Hà Linh, các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.""Đại sư huynh, tiểu sư muội đây?" Hà Linh lập tức hỏi."Đúng vậy, ta......" Đoàn Cẩm Sơ cũng tự khẩn trương, mắt mở to, thận trọng nhìn Tiêu Nhược Vân.Tiêu Nhược Vân sắc mặt trầm tĩnh, chỉ trừng lên mí mắt, lạnh nhạt Nhược Định nói: "Cẩm nhi ở lại đây, ta cùng nàng có đôi lời cần nói, các ngươi không cần quan tâm!""Đại sư huynh, hai người chưa thành thân, cô nam quả nữ sao có thể......""Hà Linh! Đi thôi, chớ nói!"Lộ Phi Dương trực tiếp cắt đứt Hà Linh phản đối, kéo nàng đi ra cửa, Hà Linh tức giận vô cùng dùng sức giùng giằng,"Huynh buông ta ra, ai cần huynh lo ta!"Đoàn Cẩm Sơ nóng lòng, cũng bận rộn nói: "Đại sư huynh, ta qua phòng sư tỷ ở cùng nhau!""Đi ra ngoài!" Tiêu Nhược Vân ngước nhìn Hà Linh, giọng nói âm trầm ra lệnh.Hà Linh chấn động, sắc mặt biến thành tái nhợt, dần dần thôi giãy giụa, Lộ Phi Dương ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Nhược Vân gật đầu một cái, kéo mạnh Hà Linh rời đi."Ai ——"Đoàn Cẩm Sơ kêu vội một tiếng, bàn tay với lên giữa không trung ——

Chương 115: Đề phòng với nàng, ép nàng ở cùng phòng