Lúc Lâm Thiển Hạ mở mắt đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, say rượu làm cho đầu cô đau đến muốn nứt ra, trong mơ mơ màng màng cô phát hiện dường như mép giường có bóng dáng một người cao lớn. Cô thoáng hoảng sợ ngồi dậy, sắp buột miệng thét chói tai lại bởi vì một câu nói của người đàn ông mà nghẹn ở trong cổ họng. "Gả cho tôi!" Giọng nói của người đàn ông mộc mạc mạnh mẽ, mặc dù là đang hỏi cưới, nhưng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc, làm cho Lâm Thiển Hạ có cảm giác giống như là lãnh đạo đang ra lệnh. Lâm Thiển Hạ trực tiếp gạt bỏ lời nói điên khùng của người đàn ông, cô nhắm hai mắt lại thật chặt, nhớ lại tối hôm qua mình say mèm cả người đều dựa vào trong người không dính một giọt rượu Vương Mộng Khuê. Vậy tại sao bây giờ cô lại chung phòng với một người đàn ông xa lạ? Hơn nữa còn là cả người không mảnh vải? ? Cô chính là sợ sẽ xảy ra chuyện say rượu mất lý trí mới cố ý kêu Vương Mộng Khuê đi với cô, nhưng vì sao mình vẫn là nư thế này? Vương Mộng Khuê đang…
Chương 75: Được đoàn tụ (hạ)
Thiển Hạ Vi LươngTác giả: Chích Hữu Ngư TriTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLúc Lâm Thiển Hạ mở mắt đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, say rượu làm cho đầu cô đau đến muốn nứt ra, trong mơ mơ màng màng cô phát hiện dường như mép giường có bóng dáng một người cao lớn. Cô thoáng hoảng sợ ngồi dậy, sắp buột miệng thét chói tai lại bởi vì một câu nói của người đàn ông mà nghẹn ở trong cổ họng. "Gả cho tôi!" Giọng nói của người đàn ông mộc mạc mạnh mẽ, mặc dù là đang hỏi cưới, nhưng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc, làm cho Lâm Thiển Hạ có cảm giác giống như là lãnh đạo đang ra lệnh. Lâm Thiển Hạ trực tiếp gạt bỏ lời nói điên khùng của người đàn ông, cô nhắm hai mắt lại thật chặt, nhớ lại tối hôm qua mình say mèm cả người đều dựa vào trong người không dính một giọt rượu Vương Mộng Khuê. Vậy tại sao bây giờ cô lại chung phòng với một người đàn ông xa lạ? Hơn nữa còn là cả người không mảnh vải? ? Cô chính là sợ sẽ xảy ra chuyện say rượu mất lý trí mới cố ý kêu Vương Mộng Khuê đi với cô, nhưng vì sao mình vẫn là nư thế này? Vương Mộng Khuê đang… Tập Vi Lương chui vào trong ổ chăn, Lâm Thiển Hạ muốn tiến vào dụi dụi trong vòng tay mong nhớ đã lâu, lại vì bụng mình quá lớn động tác không tiện.Tập Vi Lương nhanh tay dịu dàng cô kéo vào trong ngực mình, đôi bàn tay to không dám dùng sức quá mức, chỉ sợ làm thương tổn cô và bé con.Anh nhẹ nhàng tới gần bên tai Lâm Thiển Hạ, thấp giọng nỉ non: "Vợ, thực xin lỗi......" Có lẽ ngàn vàn lời, cuối cùng chỉ có thể thành ba chữ vô lực này.Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn ở trong thành trì của Tập Vi Lương bảo vệ cô, giữ im lặng. Không muốn nhớ lại thời gian qua, cô không phải không oán anh, nhưng cô từ đầu tới cuối đều cảm thấy, đều là cô tự làm tự chịu, đầu sỏ gây ra căn bản là chính cô! Cô cũng hiểu được, cô làm thương tổn anh rất sâu.Cảm giác được đầu mình ướt át, Lâm Thiển Hạ biết, là người đàn ông của cô khóc......Lâm Thiển Hạ lau khô nước mắt trên mặt mình sau đó ngẩng đầu nhỏ, trong dự liệu nhìn vào trong đôi mắt đen sâu thẳm như biển.Cô vươn đôi tay vì mang thai mà hơi phù, nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên khuôn mặt tuấn tú.Không sao không sao, tất cả đều đã qua. Cô chỉ cần biết anh yêu mình,và mình cũng yêu anh là đủ."Vi Lương anh sờ đi, anh sờ bé con, cùng con trò chuyện......" Lâm Thiển Hạ vì xoa dịu không khí, đã cầm lấy bàn tay lớn của Tập Vi Lương để ở phía sau đặt lên cái bụng lổi ra của mình."Có thể chứ? Có làm tổn thương em và bé con không?" Vẻ mặt Tập Vi Lương hoảng hốt lúng túng, tựa hồ sợ mình không cẩn thận sẽ làm thương tổn đứa nhỏ, bàn tay vẫn không dám động.Lâm Thiển Hạ nhìn dáng vẻ của anh kích động như vậy liền "Xì" một tiếng nở nụ cười. "Đương nhiên có thể, em và con không yếu ớt như trong tưởng tượng của anh đâu. Huống chi bây giờ đã đến giai đoạn cuối, tình hình đã rất ổn định. Anh sờ đi, không cần khẩn trương như thế......" Cô cầm lấy bàn tay to dẫn đường, bé con trong bụng tựa hồ có thể cảm nhận được ba đang âu yếm mà đá đá, Tập Vi Lương cả kinh vừa kích động lại vừa cảm thấy thần kỳ.Tập Vi Lương hưng phấn nước mắt liền muốn chảy ra, anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, giống như đang nằm mơ có chút không chân thật. Ngay lập tức anh có một đứa nhỏ, ngay lập tức anh sẽ làm ba, ngay lập tức anh có một gia đình đầy đủ ấm áp!......Còn tiếp
Tập Vi Lương chui vào trong ổ chăn, Lâm Thiển Hạ muốn tiến vào dụi dụi trong vòng tay mong nhớ đã lâu, lại vì bụng mình quá lớn động tác không tiện.
Tập Vi Lương nhanh tay dịu dàng cô kéo vào trong ngực mình, đôi bàn tay to không dám dùng sức quá mức, chỉ sợ làm thương tổn cô và bé con.
Anh nhẹ nhàng tới gần bên tai Lâm Thiển Hạ, thấp giọng nỉ non: "Vợ, thực xin lỗi......" Có lẽ ngàn vàn lời, cuối cùng chỉ có thể thành ba chữ vô lực này.
Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn ở trong thành trì của Tập Vi Lương bảo vệ cô, giữ im lặng. Không muốn nhớ lại thời gian qua, cô không phải không oán anh, nhưng cô từ đầu tới cuối đều cảm thấy, đều là cô tự làm tự chịu, đầu sỏ gây ra căn bản là chính cô! Cô cũng hiểu được, cô làm thương tổn anh rất sâu.
Cảm giác được đầu mình ướt át, Lâm Thiển Hạ biết, là người đàn ông của cô khóc......
Lâm Thiển Hạ lau khô nước mắt trên mặt mình sau đó ngẩng đầu nhỏ, trong dự liệu nhìn vào trong đôi mắt đen sâu thẳm như biển.
Cô vươn đôi tay vì mang thai mà hơi phù, nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên khuôn mặt tuấn tú.
Không sao không sao, tất cả đều đã qua. Cô chỉ cần biết anh yêu mình,và mình cũng yêu anh là đủ.
"Vi Lương anh sờ đi, anh sờ bé con, cùng con trò chuyện......" Lâm Thiển Hạ vì xoa dịu không khí, đã cầm lấy bàn tay lớn của Tập Vi Lương để ở phía sau đặt lên cái bụng lổi ra của mình.
"Có thể chứ? Có làm tổn thương em và bé con không?" Vẻ mặt Tập Vi Lương hoảng hốt lúng túng, tựa hồ sợ mình không cẩn thận sẽ làm thương tổn đứa nhỏ, bàn tay vẫn không dám động.
Lâm Thiển Hạ nhìn dáng vẻ của anh kích động như vậy liền "Xì" một tiếng nở nụ cười. "Đương nhiên có thể, em và con không yếu ớt như trong tưởng tượng của anh đâu. Huống chi bây giờ đã đến giai đoạn cuối, tình hình đã rất ổn định. Anh sờ đi, không cần khẩn trương như thế......" Cô cầm lấy bàn tay to dẫn đường, bé con trong bụng tựa hồ có thể cảm nhận được ba đang âu yếm mà đá đá, Tập Vi Lương cả kinh vừa kích động lại vừa cảm thấy thần kỳ.
Tập Vi Lương hưng phấn nước mắt liền muốn chảy ra, anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, giống như đang nằm mơ có chút không chân thật. Ngay lập tức anh có một đứa nhỏ, ngay lập tức anh sẽ làm ba, ngay lập tức anh có một gia đình đầy đủ ấm áp!
......
Còn tiếp
Thiển Hạ Vi LươngTác giả: Chích Hữu Ngư TriTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLúc Lâm Thiển Hạ mở mắt đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, say rượu làm cho đầu cô đau đến muốn nứt ra, trong mơ mơ màng màng cô phát hiện dường như mép giường có bóng dáng một người cao lớn. Cô thoáng hoảng sợ ngồi dậy, sắp buột miệng thét chói tai lại bởi vì một câu nói của người đàn ông mà nghẹn ở trong cổ họng. "Gả cho tôi!" Giọng nói của người đàn ông mộc mạc mạnh mẽ, mặc dù là đang hỏi cưới, nhưng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc, làm cho Lâm Thiển Hạ có cảm giác giống như là lãnh đạo đang ra lệnh. Lâm Thiển Hạ trực tiếp gạt bỏ lời nói điên khùng của người đàn ông, cô nhắm hai mắt lại thật chặt, nhớ lại tối hôm qua mình say mèm cả người đều dựa vào trong người không dính một giọt rượu Vương Mộng Khuê. Vậy tại sao bây giờ cô lại chung phòng với một người đàn ông xa lạ? Hơn nữa còn là cả người không mảnh vải? ? Cô chính là sợ sẽ xảy ra chuyện say rượu mất lý trí mới cố ý kêu Vương Mộng Khuê đi với cô, nhưng vì sao mình vẫn là nư thế này? Vương Mộng Khuê đang… Tập Vi Lương chui vào trong ổ chăn, Lâm Thiển Hạ muốn tiến vào dụi dụi trong vòng tay mong nhớ đã lâu, lại vì bụng mình quá lớn động tác không tiện.Tập Vi Lương nhanh tay dịu dàng cô kéo vào trong ngực mình, đôi bàn tay to không dám dùng sức quá mức, chỉ sợ làm thương tổn cô và bé con.Anh nhẹ nhàng tới gần bên tai Lâm Thiển Hạ, thấp giọng nỉ non: "Vợ, thực xin lỗi......" Có lẽ ngàn vàn lời, cuối cùng chỉ có thể thành ba chữ vô lực này.Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn ở trong thành trì của Tập Vi Lương bảo vệ cô, giữ im lặng. Không muốn nhớ lại thời gian qua, cô không phải không oán anh, nhưng cô từ đầu tới cuối đều cảm thấy, đều là cô tự làm tự chịu, đầu sỏ gây ra căn bản là chính cô! Cô cũng hiểu được, cô làm thương tổn anh rất sâu.Cảm giác được đầu mình ướt át, Lâm Thiển Hạ biết, là người đàn ông của cô khóc......Lâm Thiển Hạ lau khô nước mắt trên mặt mình sau đó ngẩng đầu nhỏ, trong dự liệu nhìn vào trong đôi mắt đen sâu thẳm như biển.Cô vươn đôi tay vì mang thai mà hơi phù, nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên khuôn mặt tuấn tú.Không sao không sao, tất cả đều đã qua. Cô chỉ cần biết anh yêu mình,và mình cũng yêu anh là đủ."Vi Lương anh sờ đi, anh sờ bé con, cùng con trò chuyện......" Lâm Thiển Hạ vì xoa dịu không khí, đã cầm lấy bàn tay lớn của Tập Vi Lương để ở phía sau đặt lên cái bụng lổi ra của mình."Có thể chứ? Có làm tổn thương em và bé con không?" Vẻ mặt Tập Vi Lương hoảng hốt lúng túng, tựa hồ sợ mình không cẩn thận sẽ làm thương tổn đứa nhỏ, bàn tay vẫn không dám động.Lâm Thiển Hạ nhìn dáng vẻ của anh kích động như vậy liền "Xì" một tiếng nở nụ cười. "Đương nhiên có thể, em và con không yếu ớt như trong tưởng tượng của anh đâu. Huống chi bây giờ đã đến giai đoạn cuối, tình hình đã rất ổn định. Anh sờ đi, không cần khẩn trương như thế......" Cô cầm lấy bàn tay to dẫn đường, bé con trong bụng tựa hồ có thể cảm nhận được ba đang âu yếm mà đá đá, Tập Vi Lương cả kinh vừa kích động lại vừa cảm thấy thần kỳ.Tập Vi Lương hưng phấn nước mắt liền muốn chảy ra, anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, giống như đang nằm mơ có chút không chân thật. Ngay lập tức anh có một đứa nhỏ, ngay lập tức anh sẽ làm ba, ngay lập tức anh có một gia đình đầy đủ ấm áp!......Còn tiếp