Một thái giám tổngquản chừng năm mươi tuổi, với cái bụng bự của mình, nghênh ngang bướcvào Ngọc Vương Phủ. Phía sau hắn, là mấy tiểu thái giám. Thị vệ vươngphủ, vừa thấy là Lý công công bên cạnh hoàng thượng tới, vội vàng đitrước thông báo cho Vương gia. "Nghe nói vườn hoa của NgọcVương Phủ, còn đẹp hơn Ngự Hoa Viên trong hoàng cung. Trước kia chưađược nhìn thấy. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!" Lý công công Lý Đức Phúc, vừa ngắm nhìn vườn hoa Ngọc Vương Phủ, vừa cùng mấytiểu thái giám sau lưng nói. Bây giờ chính là giữa mùa hạ, trong vườn hoa Ngọc Vương Phủ, đúng là cảnh đẹp như vẽ. Cành liễu chập chờn, trăm hoa đua nở. Mùi hoa xông vào mũi, thấm tậnđáy lòng. Ong bướm bay lượn. Nước chảy róc rách bên núi giả. Cá vẫyđuôi. Đình đài, hiên tạ, hành lang, lầu các. "Lý công công,người cũng là một đời thông minh, sao lại có thể hồ đồ nhất thời! NgọcVương gia này, đâu phải là vương gia bình thường có thể so sánh." Mộttiểu thái giám cười, nói. Ngọc Vương gia trong miệng bọn họ…
Chương 103: Tự sát
Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn NgónTác giả: Đan Thanh MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhMột thái giám tổngquản chừng năm mươi tuổi, với cái bụng bự của mình, nghênh ngang bướcvào Ngọc Vương Phủ. Phía sau hắn, là mấy tiểu thái giám. Thị vệ vươngphủ, vừa thấy là Lý công công bên cạnh hoàng thượng tới, vội vàng đitrước thông báo cho Vương gia. "Nghe nói vườn hoa của NgọcVương Phủ, còn đẹp hơn Ngự Hoa Viên trong hoàng cung. Trước kia chưađược nhìn thấy. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!" Lý công công Lý Đức Phúc, vừa ngắm nhìn vườn hoa Ngọc Vương Phủ, vừa cùng mấytiểu thái giám sau lưng nói. Bây giờ chính là giữa mùa hạ, trong vườn hoa Ngọc Vương Phủ, đúng là cảnh đẹp như vẽ. Cành liễu chập chờn, trăm hoa đua nở. Mùi hoa xông vào mũi, thấm tậnđáy lòng. Ong bướm bay lượn. Nước chảy róc rách bên núi giả. Cá vẫyđuôi. Đình đài, hiên tạ, hành lang, lầu các. "Lý công công,người cũng là một đời thông minh, sao lại có thể hồ đồ nhất thời! NgọcVương gia này, đâu phải là vương gia bình thường có thể so sánh." Mộttiểu thái giám cười, nói. Ngọc Vương gia trong miệng bọn họ… Gương mặt xinh đẹp của Vinh Lệ Nhi trong thoáng chốc tái nhợt, giờ phút này nàng đã vô cùng đau khổ vì sinh non, những lời nói sắc bén của Âu Dương Phi càng khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng như bị thiêu đốt. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác tuyệt vọng và hối hận. Nếu sớm biết rằng hại chết con người khác sẽ khiến cho con mình phải chịu tai bay vạ gió thì nàng thà chịu cuộc sống an phận thủ thường. Đáng tiếc bây giờ nàng hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Đi một bước này nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, việc duy nhất nàng có thể làm là đi tiếp con đường không thể trở về này. Con đường đen tối ấy là do Vinh Lệ nhi nàng chọn. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ tuyệt nhiên không phù hợp với dòng máu của nàng.Tiếng bước chân dồn dập đi đến.Long Phụng Ngọc và Lê Thải Nhi mang theo Thái y cùng chạy tới. “ Thái y, ngươi mau chẩn mạch cho Vinh phu nhân, xem đứa trẻ có thể giữ được hay không?”.Long Phụng Ngọc nhìn vết máu trên quần áo Vinh Lệ Nhi, tâm lạnh đi một nửa. Xem ra đứa bé này không thể giữ được rồi. Thái y đi lên phía trước chẩn bệnh cho Vinh Lệ Nhi, một lát sau hắn lắc đầu, sắc mặt u ám: “ Vương gia, đứa trẻ này không thể giữ được nữa, vi thần kê một đơn thuốc để Vinh phu nhân bồi bổ thân thể.”Sắc mặt long Phụng Ngọc dị thường khó coi. Tim của hắn rất đau, rất đau. Nhưng cùng với sự đau đớn ấy hắn lại có cảm giác trút được gánh nặng trên người. Chính hắn cũng không biết được tại sao lại có cảm giác như thế? Có lẽ hắn rất oán hận Vinh Lệ Nhi nhưng không biết phải làm sao với đứa bé này. Mất đi đứa trẻ này, hắn là phụ thân đương nhiên khó chịu trong lòng thế nhưng mất đi đứa trẻ này cũng sẽ có nghĩa là hắn và Vinh Lệ Nhi hoàn toàn vạch rõ giới hạn. Từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ phải liên quan đến nữ nhân tâm địa rắn rết này nữa. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy như trút được gánh nặng. ( Đôi lời của Na Anh: Mình thấy nam 9 chả ra sao, con mình mất mf lại k quan tâm >.
Gương mặt xinh đẹp của Vinh Lệ Nhi trong thoáng chốc tái nhợt, giờ phút này nàng đã vô cùng đau khổ vì sinh non, những lời nói sắc bén của Âu Dương Phi càng khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng như bị thiêu đốt. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác tuyệt vọng và hối hận. Nếu sớm biết rằng hại chết con người khác sẽ khiến cho con mình phải chịu tai bay vạ gió thì nàng thà chịu cuộc sống an phận thủ thường. Đáng tiếc bây giờ nàng hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Đi một bước này nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, việc duy nhất nàng có thể làm là đi tiếp con đường không thể trở về này. Con đường đen tối ấy là do Vinh Lệ nhi nàng chọn. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ tuyệt nhiên không phù hợp với dòng máu của nàng.
Tiếng bước chân dồn dập đi đến.Long Phụng Ngọc và Lê Thải Nhi mang theo Thái y cùng chạy tới. “ Thái y, ngươi mau chẩn mạch cho Vinh phu nhân, xem đứa trẻ có thể giữ được hay không?”.
Long Phụng Ngọc nhìn vết máu trên quần áo Vinh Lệ Nhi, tâm lạnh đi một nửa. Xem ra đứa bé này không thể giữ được rồi.
Thái y đi lên phía trước chẩn bệnh cho Vinh Lệ Nhi, một lát sau hắn lắc đầu, sắc mặt u ám: “ Vương gia, đứa trẻ này không thể giữ được nữa, vi thần kê một đơn thuốc để Vinh phu nhân bồi bổ thân thể.”
Sắc mặt long Phụng Ngọc dị thường khó coi. Tim của hắn rất đau, rất đau. Nhưng cùng với sự đau đớn ấy hắn lại có cảm giác trút được gánh nặng trên người. Chính hắn cũng không biết được tại sao lại có cảm giác như thế? Có lẽ hắn rất oán hận Vinh Lệ Nhi nhưng không biết phải làm sao với đứa bé này. Mất đi đứa trẻ này, hắn là phụ thân đương nhiên khó chịu trong lòng thế nhưng mất đi đứa trẻ này cũng sẽ có nghĩa là hắn và Vinh Lệ Nhi hoàn toàn vạch rõ giới hạn. Từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ phải liên quan đến nữ nhân tâm địa rắn rết này nữa. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy như trút được gánh nặng.
( Đôi lời của Na Anh: Mình thấy nam 9 chả ra sao, con mình mất mf lại k quan tâm >.
Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn NgónTác giả: Đan Thanh MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhMột thái giám tổngquản chừng năm mươi tuổi, với cái bụng bự của mình, nghênh ngang bướcvào Ngọc Vương Phủ. Phía sau hắn, là mấy tiểu thái giám. Thị vệ vươngphủ, vừa thấy là Lý công công bên cạnh hoàng thượng tới, vội vàng đitrước thông báo cho Vương gia. "Nghe nói vườn hoa của NgọcVương Phủ, còn đẹp hơn Ngự Hoa Viên trong hoàng cung. Trước kia chưađược nhìn thấy. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!" Lý công công Lý Đức Phúc, vừa ngắm nhìn vườn hoa Ngọc Vương Phủ, vừa cùng mấytiểu thái giám sau lưng nói. Bây giờ chính là giữa mùa hạ, trong vườn hoa Ngọc Vương Phủ, đúng là cảnh đẹp như vẽ. Cành liễu chập chờn, trăm hoa đua nở. Mùi hoa xông vào mũi, thấm tậnđáy lòng. Ong bướm bay lượn. Nước chảy róc rách bên núi giả. Cá vẫyđuôi. Đình đài, hiên tạ, hành lang, lầu các. "Lý công công,người cũng là một đời thông minh, sao lại có thể hồ đồ nhất thời! NgọcVương gia này, đâu phải là vương gia bình thường có thể so sánh." Mộttiểu thái giám cười, nói. Ngọc Vương gia trong miệng bọn họ… Gương mặt xinh đẹp của Vinh Lệ Nhi trong thoáng chốc tái nhợt, giờ phút này nàng đã vô cùng đau khổ vì sinh non, những lời nói sắc bén của Âu Dương Phi càng khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng như bị thiêu đốt. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác tuyệt vọng và hối hận. Nếu sớm biết rằng hại chết con người khác sẽ khiến cho con mình phải chịu tai bay vạ gió thì nàng thà chịu cuộc sống an phận thủ thường. Đáng tiếc bây giờ nàng hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Đi một bước này nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, việc duy nhất nàng có thể làm là đi tiếp con đường không thể trở về này. Con đường đen tối ấy là do Vinh Lệ nhi nàng chọn. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ tuyệt nhiên không phù hợp với dòng máu của nàng.Tiếng bước chân dồn dập đi đến.Long Phụng Ngọc và Lê Thải Nhi mang theo Thái y cùng chạy tới. “ Thái y, ngươi mau chẩn mạch cho Vinh phu nhân, xem đứa trẻ có thể giữ được hay không?”.Long Phụng Ngọc nhìn vết máu trên quần áo Vinh Lệ Nhi, tâm lạnh đi một nửa. Xem ra đứa bé này không thể giữ được rồi. Thái y đi lên phía trước chẩn bệnh cho Vinh Lệ Nhi, một lát sau hắn lắc đầu, sắc mặt u ám: “ Vương gia, đứa trẻ này không thể giữ được nữa, vi thần kê một đơn thuốc để Vinh phu nhân bồi bổ thân thể.”Sắc mặt long Phụng Ngọc dị thường khó coi. Tim của hắn rất đau, rất đau. Nhưng cùng với sự đau đớn ấy hắn lại có cảm giác trút được gánh nặng trên người. Chính hắn cũng không biết được tại sao lại có cảm giác như thế? Có lẽ hắn rất oán hận Vinh Lệ Nhi nhưng không biết phải làm sao với đứa bé này. Mất đi đứa trẻ này, hắn là phụ thân đương nhiên khó chịu trong lòng thế nhưng mất đi đứa trẻ này cũng sẽ có nghĩa là hắn và Vinh Lệ Nhi hoàn toàn vạch rõ giới hạn. Từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ phải liên quan đến nữ nhân tâm địa rắn rết này nữa. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy như trút được gánh nặng. ( Đôi lời của Na Anh: Mình thấy nam 9 chả ra sao, con mình mất mf lại k quan tâm >.