Hoàng cung Nguyệt Lạc Quốc, Cần Chính Điện "Cái gì, trẫm không có nghe rõ, phiền toái Thượng Quan đại nhân nói lại lần nữa" Một âm thanh có chút tức giận từ trong điện truyền ra, ở bên ngoài, cung nữ thái giám đi qua đi lại nghe thấy, không khỏi rụt lại cổ, xem ra hoàng đế bệ hạ nổi giận rồi. Mọi người rất sợ hãi, tăng nhanh bước chân rời đi, không dám ở ngoài điện, chỉ sợ sơ ý một chút lửa giận sẽ lan đến trên người mình. Trong đại điện, một nam tử ngồi ở Long Ỷ , trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận, tấu chương trong tay đã sớm đem vo thành một đống giấy vụn, người này chính là hoàng đế Nguyệt Lạc quốc Lãnh Nguyệt Hàn. Giờ phút này, hắn lộ ra bộ mặt giận dữ và lạnh lẽo, trừng mắt nhìn người đang đứng ở đầu dưới, một bộ áo trắng Phiêu Dật Nam tử, Thượng Quan Thiên Dật, là quốc sư đương triều của Nguyệt Lạc quốc, cũng là tri kỉ của hoàng thượng. Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lẽo, ẩn chứa tức giận lần nữa lên tiếng "Thượng Quan Thiên Dật, ngươi đem lời mới vừa nói cho ta lặp lại thêm một…
Quyển 1 - Chương 25: Lãnh nguyệt hàn tức giân
Hồng Nhan Say, Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh HoàngTác giả: Tiểu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHoàng cung Nguyệt Lạc Quốc, Cần Chính Điện "Cái gì, trẫm không có nghe rõ, phiền toái Thượng Quan đại nhân nói lại lần nữa" Một âm thanh có chút tức giận từ trong điện truyền ra, ở bên ngoài, cung nữ thái giám đi qua đi lại nghe thấy, không khỏi rụt lại cổ, xem ra hoàng đế bệ hạ nổi giận rồi. Mọi người rất sợ hãi, tăng nhanh bước chân rời đi, không dám ở ngoài điện, chỉ sợ sơ ý một chút lửa giận sẽ lan đến trên người mình. Trong đại điện, một nam tử ngồi ở Long Ỷ , trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận, tấu chương trong tay đã sớm đem vo thành một đống giấy vụn, người này chính là hoàng đế Nguyệt Lạc quốc Lãnh Nguyệt Hàn. Giờ phút này, hắn lộ ra bộ mặt giận dữ và lạnh lẽo, trừng mắt nhìn người đang đứng ở đầu dưới, một bộ áo trắng Phiêu Dật Nam tử, Thượng Quan Thiên Dật, là quốc sư đương triều của Nguyệt Lạc quốc, cũng là tri kỉ của hoàng thượng. Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lẽo, ẩn chứa tức giận lần nữa lên tiếng "Thượng Quan Thiên Dật, ngươi đem lời mới vừa nói cho ta lặp lại thêm một… Thượng Quan Thiên Dật đi vào trong điện thì nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đang ngồi ở Long Y, cả khuôn mặt lãnh nhược băng sương, Thượng Quan Thiên Dật cảm thấy không đúng, chỉ sợ lần này hắn thật sự tức giận, nên y ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, không dám nói gì.Giọng nói Lãnh Nguyệt Hàn mang đầy hàn sương vang lên:"Không cần nói với trẫm là ngươi chỉ trùng hợp đi ngang qua, trùng hợp đưa Khương Tuyết Ninh trở về." (bán sỉ giấm đây, ai mua )Thượng Quan Thiên Dật nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nói:"Không phải trùng hợp, là thuận tiện."Lời này vừa nói ra thì tấu chương trong tay Lãnh Nguyệt Hàn lại một lần nữa bay đi. Lúc này, Thượng Quan Thiên Dật tránh cũng không tránh, cứng rắn để mặt tấu chương nện thẳng vào mặt. (Es.: Thế còn đâu Dật ca của ta chứ! Hàn ca, ta hận anh!!!)Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy Thượng Quan Thiên Dật cứ như vậy mà đứng, trong lòng thầm mắng Thượng Quan Thiên Dật là Đại Ngốc Nghếch, Ngốc Nghếch. Nhưng khuôn mặt vẫn như cũ, nói:"Đáng đời." (Es.: >,
Thượng Quan Thiên Dật đi vào trong điện thì nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đang ngồi ở Long Y, cả khuôn mặt lãnh nhược băng sương, Thượng Quan Thiên Dật cảm thấy không đúng, chỉ sợ lần này hắn thật sự tức giận, nên y ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, không dám nói gì.
Giọng nói Lãnh Nguyệt Hàn mang đầy hàn sương vang lên:
"Không cần nói với trẫm là ngươi chỉ trùng hợp đi ngang qua, trùng hợp đưa Khương Tuyết Ninh trở về." (bán sỉ giấm đây, ai mua )
Thượng Quan Thiên Dật nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nói:
"Không phải trùng hợp, là thuận tiện."
Lời này vừa nói ra thì tấu chương trong tay Lãnh Nguyệt Hàn lại một lần nữa bay đi. Lúc này, Thượng Quan Thiên Dật tránh cũng không tránh, cứng rắn để mặt tấu chương nện thẳng vào mặt. (Es.: Thế còn đâu Dật ca của ta chứ! Hàn ca, ta hận anh!!!)
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy Thượng Quan Thiên Dật cứ như vậy mà đứng, trong lòng thầm mắng Thượng Quan Thiên Dật là Đại Ngốc Nghếch, Ngốc Nghếch. Nhưng khuôn mặt vẫn như cũ, nói:
"Đáng đời." (Es.: >,
Hồng Nhan Say, Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh HoàngTác giả: Tiểu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHoàng cung Nguyệt Lạc Quốc, Cần Chính Điện "Cái gì, trẫm không có nghe rõ, phiền toái Thượng Quan đại nhân nói lại lần nữa" Một âm thanh có chút tức giận từ trong điện truyền ra, ở bên ngoài, cung nữ thái giám đi qua đi lại nghe thấy, không khỏi rụt lại cổ, xem ra hoàng đế bệ hạ nổi giận rồi. Mọi người rất sợ hãi, tăng nhanh bước chân rời đi, không dám ở ngoài điện, chỉ sợ sơ ý một chút lửa giận sẽ lan đến trên người mình. Trong đại điện, một nam tử ngồi ở Long Ỷ , trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận, tấu chương trong tay đã sớm đem vo thành một đống giấy vụn, người này chính là hoàng đế Nguyệt Lạc quốc Lãnh Nguyệt Hàn. Giờ phút này, hắn lộ ra bộ mặt giận dữ và lạnh lẽo, trừng mắt nhìn người đang đứng ở đầu dưới, một bộ áo trắng Phiêu Dật Nam tử, Thượng Quan Thiên Dật, là quốc sư đương triều của Nguyệt Lạc quốc, cũng là tri kỉ của hoàng thượng. Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lẽo, ẩn chứa tức giận lần nữa lên tiếng "Thượng Quan Thiên Dật, ngươi đem lời mới vừa nói cho ta lặp lại thêm một… Thượng Quan Thiên Dật đi vào trong điện thì nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đang ngồi ở Long Y, cả khuôn mặt lãnh nhược băng sương, Thượng Quan Thiên Dật cảm thấy không đúng, chỉ sợ lần này hắn thật sự tức giận, nên y ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, không dám nói gì.Giọng nói Lãnh Nguyệt Hàn mang đầy hàn sương vang lên:"Không cần nói với trẫm là ngươi chỉ trùng hợp đi ngang qua, trùng hợp đưa Khương Tuyết Ninh trở về." (bán sỉ giấm đây, ai mua )Thượng Quan Thiên Dật nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nói:"Không phải trùng hợp, là thuận tiện."Lời này vừa nói ra thì tấu chương trong tay Lãnh Nguyệt Hàn lại một lần nữa bay đi. Lúc này, Thượng Quan Thiên Dật tránh cũng không tránh, cứng rắn để mặt tấu chương nện thẳng vào mặt. (Es.: Thế còn đâu Dật ca của ta chứ! Hàn ca, ta hận anh!!!)Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy Thượng Quan Thiên Dật cứ như vậy mà đứng, trong lòng thầm mắng Thượng Quan Thiên Dật là Đại Ngốc Nghếch, Ngốc Nghếch. Nhưng khuôn mặt vẫn như cũ, nói:"Đáng đời." (Es.: >,