Trong phòngĐịch Bar, âm nhạc điếc tai nhức óc, bốn phía đều là tiếng nhạc. Lần đầutiên An Tiểu Yêu tới chỗ như thế này, ánh đèn đầy màu sắc, An Tiểu Yêucảm thấy mới lạ thú vị. Hôm nay là sinh nhật tròn 18tuổi của An TiểuYêu, để ăn mừng sự kiện này người bạn tốt nhất của cô kéo cô đến nơi vui chơi nổi tiếng nhất này. Mái tóc đen dài buông xuống càng làm gương mặt thanh tú của An Tiểu Yêu thêm động lòng người, cô cùng Lâm Nha chọnngồi trong một góc khuất. An Tiểu Yêu cùng Lâm Nha không ngừng cười đùavà uống rượu, An Tiểu Yêu đã có chút mơ màng, tửu lượng của cô vốn không cao vài ly đã hơi say rồi, không phân biệt được phương hướng rồi. Đúnglúc An Tiểu Yêu đang tự rót rượu cho mình thì Lâm Nha cướp ly rượu trong tay Tiểu Yêu. "Tiểu Yêu, cậu nhìn kìa, bên kia có một anh chàng rất đẹp trai nha——" An Tiểu Yêu lờ đờ nhìn về phía Lâm Nha chỉ, nhưng cô chỉ thấy một bóng mờmờ. An Tiểu Yêu dụi dụi mắt, nhưng vẫn không nhìn rõ, cô cầm ly rượu đểtrước mặt líu lưỡi nói: "Uống ——, uống rượu a. Nhìn…
Chương 58: Nghi ngờ
Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ ĐồTác giả: Mính Hương Hoa HồnTruyện Ngôn TìnhTrong phòngĐịch Bar, âm nhạc điếc tai nhức óc, bốn phía đều là tiếng nhạc. Lần đầutiên An Tiểu Yêu tới chỗ như thế này, ánh đèn đầy màu sắc, An Tiểu Yêucảm thấy mới lạ thú vị. Hôm nay là sinh nhật tròn 18tuổi của An TiểuYêu, để ăn mừng sự kiện này người bạn tốt nhất của cô kéo cô đến nơi vui chơi nổi tiếng nhất này. Mái tóc đen dài buông xuống càng làm gương mặt thanh tú của An Tiểu Yêu thêm động lòng người, cô cùng Lâm Nha chọnngồi trong một góc khuất. An Tiểu Yêu cùng Lâm Nha không ngừng cười đùavà uống rượu, An Tiểu Yêu đã có chút mơ màng, tửu lượng của cô vốn không cao vài ly đã hơi say rồi, không phân biệt được phương hướng rồi. Đúnglúc An Tiểu Yêu đang tự rót rượu cho mình thì Lâm Nha cướp ly rượu trong tay Tiểu Yêu. "Tiểu Yêu, cậu nhìn kìa, bên kia có một anh chàng rất đẹp trai nha——" An Tiểu Yêu lờ đờ nhìn về phía Lâm Nha chỉ, nhưng cô chỉ thấy một bóng mờmờ. An Tiểu Yêu dụi dụi mắt, nhưng vẫn không nhìn rõ, cô cầm ly rượu đểtrước mặt líu lưỡi nói: "Uống ——, uống rượu a. Nhìn… Sáng sớm hôm sau, khi An Tiểu Yêu vẫn còn chìm trong giấc mộng thì MịÂm Tuyết đã rời khỏi nhà. Khi An Tiểu Yêu tỉnh dậy thì chỉ có cô với mấy người giúp việc ở nhà, trong nhà không có tiếng nói chuyện, An Tiểu Yêu ôm bụng vào bếp ăn tạm chút gì đó rồi ra vườn hoa đi bộ. Cô không biếttại sai gần đây, hình như là sau khi bụng to ra thì sở thích của cô cũng thay đổi. Trước đây Tiểu Yêu chỉ thích những chỗ náo nhiệt, nhưng bâygiờ lại thích nơi yên tĩnh. An Tiểu Yêu tìm một chỗ vắng trong vườn hoađể ngồi nghỉ, rồi ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, An Tiểu Yêunghe được một cuộc nói chuyện nhưng cô không mở mắt, vẫn lim dim ở chỗcũ."Nè, cậu nhìn đi. Người mà cậu chủ đưa về có dáng dấprất giống cô Liên nha, lần đầu tiên gặp cô ấy, tớ còn tưởng là cô Liêncơ.""Đúng vậy nha, không ngờ trên đời này lại có ngườigiống nhau đến thế. Nếu cô Liên còn sống có lẽ cũng xấp xỉ bằng tuổi côAn này ———"An Tiểu Yêu mở tròn đôi mắt, cô vừa nghe thấychuyện gì? Họ bảo cô rất giống người nào đó sao, hơn nữa cô Liên gì đóđã mất rồi ư? Trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên một loạt thắc mắc. An TiểuYêu vô cùng tò mò muốn biết thêm về chuyện này nên căng tai ra nghe,nhưng hình như bọn họ không bàn tán chuyện này nữa. Rốt cuộc chuyện gìđang diễn ra thế này, Mị Âm Tuyết quyết tâm mang mình đến đây, ngoài lýdo đêm đó đã có tình một đêm với mình thì còn ẩn giấu lý do khác nữasao? An Tiểu Yêu dù có nghi ngờ nhưng cô cũng biết không thể khai thácđược gì từ mấy người giúp việc này. Dù An Tiểu Yêu có hỏi bọn họ thìchắc gì họ đã nói sự thật, nên để biết được sự thật thì An Tiểu Yêu chỉcách tốt nhất là hỏi thẳng Mị Âm Tuyết. Đến giờ ăn tối thì Mị Âm Tuyếtmới về nhà, An Tiểu Yêu chỉ ăn vài thìa cơm rồi buông bát. Mị Âm Tuyếtthấy vậy khẽ nhíu mày, phát hiện ra An Tiểu Yêu đang có tâm sự."Sao em lại ăn có chút xíu vậy? Em nên ăn nhìu một chút thì Bảo Bảo mới khỏe mạnh. Hay mấy món này không hợp khẩu vị em, giờ em muốn ăn gì cứnói, anh sẽ bảo đầu bếp làm cho em.""Mị Âm Tuyết, vì sao anh lại muốn sống chung với em?""Điều này còn cần phải nói sao? Vì anh là cha Bảo Bảo mà ———"Mị Âm Tuyết nghe cũng hiểu câu hỏi của An Tiểu Yêu còn có ý khác, anhcũng nhìn ra được tối nay An Tiểu Yêu có gì đó không bình thường. AnTiểu Yêu cảm thấy Mị Âm Tuyết có chút lo lắng nên cô có cảm giác ngườiđàn ông đang ngồi đối diện cô chắc chắn không phải vì Bảo Bảo hay vì cótình cảm với cô mà muốn ở chung với cô.Chuyện kia đã xảy ra rất lâu rồi, nếu không gặp nhau trong bữa tiệc thì làm sao anh ta biếtđến sự tồn tại của cô. Hơn nữa rõ ràng Mị Âm Tuyết đã điều tra về cô,nếu không sao anh ta tìm được cha cô. Một người đàn ông trước giờ khôngbiết và không quan tâm tới cô, đột nhiên lại vì cô bỏ công sức ra điềutra, e rằng chuyện này không đơn giản như anh ta nói."Cô Liên là ai?"Đột nhiên An Tiểu Yêu đặt ra câu hỏi này, đây là điều mà cô thắc mắc từ trưa tới giờ, e rằng nguyên nhân thật sự có liên quan tới cô Liên này.Choang ———Bát cơm trong tay Mị Âm Tuyết rơi xuống bàn, cơm bắt tung toé, mộtngười giúp việc định dọn nhưng thấy sắc mặt Mị Âm Tuyết không tốt nênđành đứng im không dám nhúc nhích.
Sáng sớm hôm sau, khi An Tiểu Yêu vẫn còn chìm trong giấc mộng thì MịÂm Tuyết đã rời khỏi nhà. Khi An Tiểu Yêu tỉnh dậy thì chỉ có cô với mấy người giúp việc ở nhà, trong nhà không có tiếng nói chuyện, An Tiểu Yêu ôm bụng vào bếp ăn tạm chút gì đó rồi ra vườn hoa đi bộ. Cô không biếttại sai gần đây, hình như là sau khi bụng to ra thì sở thích của cô cũng thay đổi. Trước đây Tiểu Yêu chỉ thích những chỗ náo nhiệt, nhưng bâygiờ lại thích nơi yên tĩnh. An Tiểu Yêu tìm một chỗ vắng trong vườn hoađể ngồi nghỉ, rồi ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, An Tiểu Yêunghe được một cuộc nói chuyện nhưng cô không mở mắt, vẫn lim dim ở chỗcũ.
"Nè, cậu nhìn đi. Người mà cậu chủ đưa về có dáng dấprất giống cô Liên nha, lần đầu tiên gặp cô ấy, tớ còn tưởng là cô Liêncơ."
"Đúng vậy nha, không ngờ trên đời này lại có ngườigiống nhau đến thế. Nếu cô Liên còn sống có lẽ cũng xấp xỉ bằng tuổi côAn này ———"
An Tiểu Yêu mở tròn đôi mắt, cô vừa nghe thấychuyện gì? Họ bảo cô rất giống người nào đó sao, hơn nữa cô Liên gì đóđã mất rồi ư? Trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên một loạt thắc mắc. An TiểuYêu vô cùng tò mò muốn biết thêm về chuyện này nên căng tai ra nghe,nhưng hình như bọn họ không bàn tán chuyện này nữa. Rốt cuộc chuyện gìđang diễn ra thế này, Mị Âm Tuyết quyết tâm mang mình đến đây, ngoài lýdo đêm đó đã có tình một đêm với mình thì còn ẩn giấu lý do khác nữasao? An Tiểu Yêu dù có nghi ngờ nhưng cô cũng biết không thể khai thácđược gì từ mấy người giúp việc này. Dù An Tiểu Yêu có hỏi bọn họ thìchắc gì họ đã nói sự thật, nên để biết được sự thật thì An Tiểu Yêu chỉcách tốt nhất là hỏi thẳng Mị Âm Tuyết. Đến giờ ăn tối thì Mị Âm Tuyếtmới về nhà, An Tiểu Yêu chỉ ăn vài thìa cơm rồi buông bát. Mị Âm Tuyếtthấy vậy khẽ nhíu mày, phát hiện ra An Tiểu Yêu đang có tâm sự.
"Sao em lại ăn có chút xíu vậy? Em nên ăn nhìu một chút thì Bảo Bảo mới khỏe mạnh. Hay mấy món này không hợp khẩu vị em, giờ em muốn ăn gì cứnói, anh sẽ bảo đầu bếp làm cho em."
"Mị Âm Tuyết, vì sao anh lại muốn sống chung với em?"
"Điều này còn cần phải nói sao? Vì anh là cha Bảo Bảo mà ———"
Mị Âm Tuyết nghe cũng hiểu câu hỏi của An Tiểu Yêu còn có ý khác, anhcũng nhìn ra được tối nay An Tiểu Yêu có gì đó không bình thường. AnTiểu Yêu cảm thấy Mị Âm Tuyết có chút lo lắng nên cô có cảm giác ngườiđàn ông đang ngồi đối diện cô chắc chắn không phải vì Bảo Bảo hay vì cótình cảm với cô mà muốn ở chung với cô.
Chuyện kia đã xảy ra rất lâu rồi, nếu không gặp nhau trong bữa tiệc thì làm sao anh ta biếtđến sự tồn tại của cô. Hơn nữa rõ ràng Mị Âm Tuyết đã điều tra về cô,nếu không sao anh ta tìm được cha cô. Một người đàn ông trước giờ khôngbiết và không quan tâm tới cô, đột nhiên lại vì cô bỏ công sức ra điềutra, e rằng chuyện này không đơn giản như anh ta nói.
"Cô Liên là ai?"
Đột nhiên An Tiểu Yêu đặt ra câu hỏi này, đây là điều mà cô thắc mắc từ trưa tới giờ, e rằng nguyên nhân thật sự có liên quan tới cô Liên này.
Choang ———
Bát cơm trong tay Mị Âm Tuyết rơi xuống bàn, cơm bắt tung toé, mộtngười giúp việc định dọn nhưng thấy sắc mặt Mị Âm Tuyết không tốt nênđành đứng im không dám nhúc nhích.
Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ ĐồTác giả: Mính Hương Hoa HồnTruyện Ngôn TìnhTrong phòngĐịch Bar, âm nhạc điếc tai nhức óc, bốn phía đều là tiếng nhạc. Lần đầutiên An Tiểu Yêu tới chỗ như thế này, ánh đèn đầy màu sắc, An Tiểu Yêucảm thấy mới lạ thú vị. Hôm nay là sinh nhật tròn 18tuổi của An TiểuYêu, để ăn mừng sự kiện này người bạn tốt nhất của cô kéo cô đến nơi vui chơi nổi tiếng nhất này. Mái tóc đen dài buông xuống càng làm gương mặt thanh tú của An Tiểu Yêu thêm động lòng người, cô cùng Lâm Nha chọnngồi trong một góc khuất. An Tiểu Yêu cùng Lâm Nha không ngừng cười đùavà uống rượu, An Tiểu Yêu đã có chút mơ màng, tửu lượng của cô vốn không cao vài ly đã hơi say rồi, không phân biệt được phương hướng rồi. Đúnglúc An Tiểu Yêu đang tự rót rượu cho mình thì Lâm Nha cướp ly rượu trong tay Tiểu Yêu. "Tiểu Yêu, cậu nhìn kìa, bên kia có một anh chàng rất đẹp trai nha——" An Tiểu Yêu lờ đờ nhìn về phía Lâm Nha chỉ, nhưng cô chỉ thấy một bóng mờmờ. An Tiểu Yêu dụi dụi mắt, nhưng vẫn không nhìn rõ, cô cầm ly rượu đểtrước mặt líu lưỡi nói: "Uống ——, uống rượu a. Nhìn… Sáng sớm hôm sau, khi An Tiểu Yêu vẫn còn chìm trong giấc mộng thì MịÂm Tuyết đã rời khỏi nhà. Khi An Tiểu Yêu tỉnh dậy thì chỉ có cô với mấy người giúp việc ở nhà, trong nhà không có tiếng nói chuyện, An Tiểu Yêu ôm bụng vào bếp ăn tạm chút gì đó rồi ra vườn hoa đi bộ. Cô không biếttại sai gần đây, hình như là sau khi bụng to ra thì sở thích của cô cũng thay đổi. Trước đây Tiểu Yêu chỉ thích những chỗ náo nhiệt, nhưng bâygiờ lại thích nơi yên tĩnh. An Tiểu Yêu tìm một chỗ vắng trong vườn hoađể ngồi nghỉ, rồi ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, An Tiểu Yêunghe được một cuộc nói chuyện nhưng cô không mở mắt, vẫn lim dim ở chỗcũ."Nè, cậu nhìn đi. Người mà cậu chủ đưa về có dáng dấprất giống cô Liên nha, lần đầu tiên gặp cô ấy, tớ còn tưởng là cô Liêncơ.""Đúng vậy nha, không ngờ trên đời này lại có ngườigiống nhau đến thế. Nếu cô Liên còn sống có lẽ cũng xấp xỉ bằng tuổi côAn này ———"An Tiểu Yêu mở tròn đôi mắt, cô vừa nghe thấychuyện gì? Họ bảo cô rất giống người nào đó sao, hơn nữa cô Liên gì đóđã mất rồi ư? Trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên một loạt thắc mắc. An TiểuYêu vô cùng tò mò muốn biết thêm về chuyện này nên căng tai ra nghe,nhưng hình như bọn họ không bàn tán chuyện này nữa. Rốt cuộc chuyện gìđang diễn ra thế này, Mị Âm Tuyết quyết tâm mang mình đến đây, ngoài lýdo đêm đó đã có tình một đêm với mình thì còn ẩn giấu lý do khác nữasao? An Tiểu Yêu dù có nghi ngờ nhưng cô cũng biết không thể khai thácđược gì từ mấy người giúp việc này. Dù An Tiểu Yêu có hỏi bọn họ thìchắc gì họ đã nói sự thật, nên để biết được sự thật thì An Tiểu Yêu chỉcách tốt nhất là hỏi thẳng Mị Âm Tuyết. Đến giờ ăn tối thì Mị Âm Tuyếtmới về nhà, An Tiểu Yêu chỉ ăn vài thìa cơm rồi buông bát. Mị Âm Tuyếtthấy vậy khẽ nhíu mày, phát hiện ra An Tiểu Yêu đang có tâm sự."Sao em lại ăn có chút xíu vậy? Em nên ăn nhìu một chút thì Bảo Bảo mới khỏe mạnh. Hay mấy món này không hợp khẩu vị em, giờ em muốn ăn gì cứnói, anh sẽ bảo đầu bếp làm cho em.""Mị Âm Tuyết, vì sao anh lại muốn sống chung với em?""Điều này còn cần phải nói sao? Vì anh là cha Bảo Bảo mà ———"Mị Âm Tuyết nghe cũng hiểu câu hỏi của An Tiểu Yêu còn có ý khác, anhcũng nhìn ra được tối nay An Tiểu Yêu có gì đó không bình thường. AnTiểu Yêu cảm thấy Mị Âm Tuyết có chút lo lắng nên cô có cảm giác ngườiđàn ông đang ngồi đối diện cô chắc chắn không phải vì Bảo Bảo hay vì cótình cảm với cô mà muốn ở chung với cô.Chuyện kia đã xảy ra rất lâu rồi, nếu không gặp nhau trong bữa tiệc thì làm sao anh ta biếtđến sự tồn tại của cô. Hơn nữa rõ ràng Mị Âm Tuyết đã điều tra về cô,nếu không sao anh ta tìm được cha cô. Một người đàn ông trước giờ khôngbiết và không quan tâm tới cô, đột nhiên lại vì cô bỏ công sức ra điềutra, e rằng chuyện này không đơn giản như anh ta nói."Cô Liên là ai?"Đột nhiên An Tiểu Yêu đặt ra câu hỏi này, đây là điều mà cô thắc mắc từ trưa tới giờ, e rằng nguyên nhân thật sự có liên quan tới cô Liên này.Choang ———Bát cơm trong tay Mị Âm Tuyết rơi xuống bàn, cơm bắt tung toé, mộtngười giúp việc định dọn nhưng thấy sắc mặt Mị Âm Tuyết không tốt nênđành đứng im không dám nhúc nhích.