Thiên địa huyền hoàng , vũ trụ hồng hoang , nhật nguyệt doanh trắc , thần túc liệt trương . Huyền là trời; Hoàng là màu của đất; Hồng là lớn; Hoang là xa. Chỉ vũ trụ rộng lớn bao la. Mặt trời có thẳng có nghiêng, mặt trăng có khuyết có tròn; bầu trời bao la có nhiều tinh tú. Tại nơi sâu nhất của đáy biển Nam hải ,viên dạ minh châu đem toàn bộ đáy biển hắc ám trở lên tráng lệ , những bàn tiệc trải rộng , san hô bày ra , phát ra thứ ánh sáng ngọc lung linh, hải tảo ngẩng đầu lên lại cúi xuống , giống như đang sợ hãi điều gì . “Lăng nhi , điều họ muốn chính là có được một giọt lệ của nàng để cứu người . Nàng cho bọn họ , chúng ta tiếp tục bái đường thành thân , có được không ? ” Âm thanh dụ dỗ đầy từ tính , tao nhã lại mang đầy mê hoặc . An Lịch Cảnh mặc hỉ bào , ngũ quan tuấn mĩ , bóng dáng cao to tràn đầy phong lưu lỗi lạc, phong hoa tuyệt đại , trên thế gian liệu có ai có thể sánh bằng ? Đây chính là nam nhân mà Khuynh Lăng nàng nguyện hủy đi tu hành của kiếp trước cũng không muốn ở…
Chương 14: Là ai đã đánh mất ai ?(2)
Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể SủngTác giả: Điềm Kiếm LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThiên địa huyền hoàng , vũ trụ hồng hoang , nhật nguyệt doanh trắc , thần túc liệt trương . Huyền là trời; Hoàng là màu của đất; Hồng là lớn; Hoang là xa. Chỉ vũ trụ rộng lớn bao la. Mặt trời có thẳng có nghiêng, mặt trăng có khuyết có tròn; bầu trời bao la có nhiều tinh tú. Tại nơi sâu nhất của đáy biển Nam hải ,viên dạ minh châu đem toàn bộ đáy biển hắc ám trở lên tráng lệ , những bàn tiệc trải rộng , san hô bày ra , phát ra thứ ánh sáng ngọc lung linh, hải tảo ngẩng đầu lên lại cúi xuống , giống như đang sợ hãi điều gì . “Lăng nhi , điều họ muốn chính là có được một giọt lệ của nàng để cứu người . Nàng cho bọn họ , chúng ta tiếp tục bái đường thành thân , có được không ? ” Âm thanh dụ dỗ đầy từ tính , tao nhã lại mang đầy mê hoặc . An Lịch Cảnh mặc hỉ bào , ngũ quan tuấn mĩ , bóng dáng cao to tràn đầy phong lưu lỗi lạc, phong hoa tuyệt đại , trên thế gian liệu có ai có thể sánh bằng ? Đây chính là nam nhân mà Khuynh Lăng nàng nguyện hủy đi tu hành của kiếp trước cũng không muốn ở… Từ sau khi Khuynh Lạc Nhạn gả cho Phong Đình Uyên, Thừa tướng Phong Đình Uyên vị con rể này liền trở thành khách quen của Khuynh phủ.Đáng khen cho Phong Đình Uyên,đáng khen cho cái cớ "Khuynh Lạc Nhạn nhớ thương nhà mẹ đẻ" nên mang theo nàng đến Khuynh phủ ở lại mấy ngày.Cho nên giờ phút này ở cửa Khuynh phủ gặp hắn, Khuynh Lăng cũng không có một tia kinh ngạc.Nhưng mà,khi nhìn về phía kia là tuấn nhan mà đáy lòng đã từng mơ đến vô số lần, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy tình cảm kia sớm bị bản thân chôn sâu nơi đáy lòng lại bất ngờ đánh úp lại."Tại sao trễ như vậy mới trở về? Không biết tấn vân thành bây giờ không yên ổn sao?" Thân dài như được tạc từ ngọc, dáng người phong lưu. Phong Đình Uyên lập tức đã phát hiện hai người, vài bước liền đi tới bên cạnh Khuynh Lăng, trực tiếp đã ôm thắt lưng của nàng, không coi ai ra gì giống như hành động vô cùng thân thiết, đem nàng cẩn thận che chở đi vào phủ."Thừa tướng đại nhân, ngài cũng không biết, hôm nay thật đúng là hữu kinh vô hiểm (nhìn có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại không có nguy hiểm gì), tứ tiểu thư của chúng ta gặp dữ hóa lành, ánh mắt của nàng..."Hoàn Ngọc tiếp nhận đèn lồng gia đinh đưa qua, đi vài bước tẫn trách dẫn đường cho hai người, một bên khẩn cấp muốn đem tin tức tốt này thông báo cho mọi người."Chạy nhanh đi thôi, ta rất đói bụng. Hoàn Ngọc ngươi đi phòng bếp một chuyến bảo bọn họ tùy tiện làm chút thức ăn mang lại đây." Theo bản năng liền đánh gãy lời nói Hoàn Ngọc thốt ra, Khuynh Lăng không biết,ở đáy lòng chính mình mâu thuẫn kia là cái gì.Có lẽ, là vì lo lắng hắn một khi biết được hai mắt của nàng đã hồi phục thị lực , sẽ mãi mãi rời xa bản thân mình.Cười khổ lắc đầu, nàng Khuynh Lăng, cũng bất quá cũng là một người si tình.
Từ sau khi Khuynh Lạc Nhạn gả cho Phong Đình Uyên, Thừa tướng Phong Đình Uyên vị con rể này
liền trở thành khách quen của Khuynh phủ.
Đáng khen cho Phong
Đình Uyên,đáng khen cho cái cớ "Khuynh Lạc Nhạn nhớ thương nhà mẹ đẻ"
nên mang theo nàng đến Khuynh phủ ở lại mấy ngày.
Cho nên giờ phút này ở cửa Khuynh phủ gặp hắn, Khuynh Lăng cũng không có một tia kinh ngạc.
Nhưng mà,khi nhìn về phía kia là tuấn nhan mà đáy lòng đã từng mơ đến vô số
lần, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy tình cảm kia sớm bị bản thân chôn sâu nơi
đáy lòng lại bất ngờ đánh úp lại.
"Tại sao trễ như vậy mới trở
về? Không biết tấn vân thành bây giờ không yên ổn sao?" Thân dài như
được tạc từ ngọc, dáng người phong lưu. Phong Đình Uyên lập tức đã phát
hiện hai người, vài bước liền đi tới bên cạnh Khuynh Lăng, trực tiếp đã
ôm thắt lưng của nàng, không coi ai ra gì giống như hành động vô cùng
thân thiết, đem nàng cẩn thận che chở đi vào phủ.
"Thừa tướng đại nhân, ngài cũng không biết, hôm nay thật đúng là hữu kinh vô hiểm (nhìn có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại không có nguy hiểm gì),
tứ tiểu thư của chúng ta gặp dữ hóa lành, ánh mắt của nàng..."
Hoàn Ngọc tiếp nhận đèn lồng gia đinh đưa qua, đi vài bước tẫn trách dẫn
đường cho hai người, một bên khẩn cấp muốn đem tin tức tốt này thông báo cho mọi người.
"Chạy nhanh đi thôi, ta rất đói bụng. Hoàn Ngọc
ngươi đi phòng bếp một chuyến bảo bọn họ tùy tiện làm chút thức ăn mang
lại đây." Theo bản năng liền đánh gãy lời nói Hoàn Ngọc thốt ra, Khuynh
Lăng không biết,ở đáy lòng chính mình mâu thuẫn kia là cái gì.
Có lẽ, là vì lo lắng hắn một khi biết được hai mắt của nàng đã hồi phục thị lực , sẽ mãi mãi rời xa bản thân mình.
Cười khổ lắc đầu, nàng Khuynh Lăng, cũng bất quá cũng là một người si tình.
Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể SủngTác giả: Điềm Kiếm LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThiên địa huyền hoàng , vũ trụ hồng hoang , nhật nguyệt doanh trắc , thần túc liệt trương . Huyền là trời; Hoàng là màu của đất; Hồng là lớn; Hoang là xa. Chỉ vũ trụ rộng lớn bao la. Mặt trời có thẳng có nghiêng, mặt trăng có khuyết có tròn; bầu trời bao la có nhiều tinh tú. Tại nơi sâu nhất của đáy biển Nam hải ,viên dạ minh châu đem toàn bộ đáy biển hắc ám trở lên tráng lệ , những bàn tiệc trải rộng , san hô bày ra , phát ra thứ ánh sáng ngọc lung linh, hải tảo ngẩng đầu lên lại cúi xuống , giống như đang sợ hãi điều gì . “Lăng nhi , điều họ muốn chính là có được một giọt lệ của nàng để cứu người . Nàng cho bọn họ , chúng ta tiếp tục bái đường thành thân , có được không ? ” Âm thanh dụ dỗ đầy từ tính , tao nhã lại mang đầy mê hoặc . An Lịch Cảnh mặc hỉ bào , ngũ quan tuấn mĩ , bóng dáng cao to tràn đầy phong lưu lỗi lạc, phong hoa tuyệt đại , trên thế gian liệu có ai có thể sánh bằng ? Đây chính là nam nhân mà Khuynh Lăng nàng nguyện hủy đi tu hành của kiếp trước cũng không muốn ở… Từ sau khi Khuynh Lạc Nhạn gả cho Phong Đình Uyên, Thừa tướng Phong Đình Uyên vị con rể này liền trở thành khách quen của Khuynh phủ.Đáng khen cho Phong Đình Uyên,đáng khen cho cái cớ "Khuynh Lạc Nhạn nhớ thương nhà mẹ đẻ" nên mang theo nàng đến Khuynh phủ ở lại mấy ngày.Cho nên giờ phút này ở cửa Khuynh phủ gặp hắn, Khuynh Lăng cũng không có một tia kinh ngạc.Nhưng mà,khi nhìn về phía kia là tuấn nhan mà đáy lòng đã từng mơ đến vô số lần, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy tình cảm kia sớm bị bản thân chôn sâu nơi đáy lòng lại bất ngờ đánh úp lại."Tại sao trễ như vậy mới trở về? Không biết tấn vân thành bây giờ không yên ổn sao?" Thân dài như được tạc từ ngọc, dáng người phong lưu. Phong Đình Uyên lập tức đã phát hiện hai người, vài bước liền đi tới bên cạnh Khuynh Lăng, trực tiếp đã ôm thắt lưng của nàng, không coi ai ra gì giống như hành động vô cùng thân thiết, đem nàng cẩn thận che chở đi vào phủ."Thừa tướng đại nhân, ngài cũng không biết, hôm nay thật đúng là hữu kinh vô hiểm (nhìn có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại không có nguy hiểm gì), tứ tiểu thư của chúng ta gặp dữ hóa lành, ánh mắt của nàng..."Hoàn Ngọc tiếp nhận đèn lồng gia đinh đưa qua, đi vài bước tẫn trách dẫn đường cho hai người, một bên khẩn cấp muốn đem tin tức tốt này thông báo cho mọi người."Chạy nhanh đi thôi, ta rất đói bụng. Hoàn Ngọc ngươi đi phòng bếp một chuyến bảo bọn họ tùy tiện làm chút thức ăn mang lại đây." Theo bản năng liền đánh gãy lời nói Hoàn Ngọc thốt ra, Khuynh Lăng không biết,ở đáy lòng chính mình mâu thuẫn kia là cái gì.Có lẽ, là vì lo lắng hắn một khi biết được hai mắt của nàng đã hồi phục thị lực , sẽ mãi mãi rời xa bản thân mình.Cười khổ lắc đầu, nàng Khuynh Lăng, cũng bất quá cũng là một người si tình.