Thiên địa huyền hoàng , vũ trụ hồng hoang , nhật nguyệt doanh trắc , thần túc liệt trương . Huyền là trời; Hoàng là màu của đất; Hồng là lớn; Hoang là xa. Chỉ vũ trụ rộng lớn bao la. Mặt trời có thẳng có nghiêng, mặt trăng có khuyết có tròn; bầu trời bao la có nhiều tinh tú. Tại nơi sâu nhất của đáy biển Nam hải ,viên dạ minh châu đem toàn bộ đáy biển hắc ám trở lên tráng lệ , những bàn tiệc trải rộng , san hô bày ra , phát ra thứ ánh sáng ngọc lung linh, hải tảo ngẩng đầu lên lại cúi xuống , giống như đang sợ hãi điều gì . “Lăng nhi , điều họ muốn chính là có được một giọt lệ của nàng để cứu người . Nàng cho bọn họ , chúng ta tiếp tục bái đường thành thân , có được không ? ” Âm thanh dụ dỗ đầy từ tính , tao nhã lại mang đầy mê hoặc . An Lịch Cảnh mặc hỉ bào , ngũ quan tuấn mĩ , bóng dáng cao to tràn đầy phong lưu lỗi lạc, phong hoa tuyệt đại , trên thế gian liệu có ai có thể sánh bằng ? Đây chính là nam nhân mà Khuynh Lăng nàng nguyện hủy đi tu hành của kiếp trước cũng không muốn ở…
Chương 32: Huyền cơ trong án 3
Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể SủngTác giả: Điềm Kiếm LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThiên địa huyền hoàng , vũ trụ hồng hoang , nhật nguyệt doanh trắc , thần túc liệt trương . Huyền là trời; Hoàng là màu của đất; Hồng là lớn; Hoang là xa. Chỉ vũ trụ rộng lớn bao la. Mặt trời có thẳng có nghiêng, mặt trăng có khuyết có tròn; bầu trời bao la có nhiều tinh tú. Tại nơi sâu nhất của đáy biển Nam hải ,viên dạ minh châu đem toàn bộ đáy biển hắc ám trở lên tráng lệ , những bàn tiệc trải rộng , san hô bày ra , phát ra thứ ánh sáng ngọc lung linh, hải tảo ngẩng đầu lên lại cúi xuống , giống như đang sợ hãi điều gì . “Lăng nhi , điều họ muốn chính là có được một giọt lệ của nàng để cứu người . Nàng cho bọn họ , chúng ta tiếp tục bái đường thành thân , có được không ? ” Âm thanh dụ dỗ đầy từ tính , tao nhã lại mang đầy mê hoặc . An Lịch Cảnh mặc hỉ bào , ngũ quan tuấn mĩ , bóng dáng cao to tràn đầy phong lưu lỗi lạc, phong hoa tuyệt đại , trên thế gian liệu có ai có thể sánh bằng ? Đây chính là nam nhân mà Khuynh Lăng nàng nguyện hủy đi tu hành của kiếp trước cũng không muốn ở… Hoàng cung.Điện Trầm Ngư.Một tiếng ngâm cao vút của nữ tử đang đắm chìm trong lúc cao trào làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nghe vào trong tai đủ để làm cho nam nhân cả người đều thỏa mãn.Ngoài cửa điện một tiểu thái giám thấp giọng nói vào tai công công bên cạnh : "Thôi tổng quản, Hoàng Thượng hàng đêm đều ép buộc Hiền phi nương nương của chúng ta như vậy, xương cốt yếu ớt của nương nương có thể chịu nổi sao?"Người được xưng là Thôi tổng quản công công là thái giám hầu cận bên cạnh Hoàng Thượng giờ đây đang mặc một bộ y phục đỏ rực. Cầm trong tay một cây phất trần, hắn trừng mắt liếc nhìn tiểu thái giám: "Ngươi thì biết cái gì? Đó là vinh sủng! Nữ nhân bên trong hậu cung đều tranh nhau được Hoàng Thượng lâm hạnh. Có thể được Hoàng Thượng lâm hạnh, các nàng cao hứng còn không kịp, làm sao có thể không nuốt trôi? Không nghe thấy thanh âm Hiền phi nương nương hưng phấn đến cực điểm sao? Hoàng Thượng của chúng ta đang thỏa mãn d*c v*ng của nương nương đấy!."Tiểu thái giám chỗ nào dám nói nửa chữ không đúng? Vội vàng gật đầu đồng ý,hắn cảm khái:” Tư vị nam nữ h**n ** thì ra kịch liệt như vậy. Không biết có phải thật sự giống như trong sách nói thực cốt trầm luân hay không?.""Đúng, nhưng đời này ngươi không cần nghĩ đến. Ngươi đã làm công việc này thì nên tự chấp nhận, cầu mong cho kiếp sau ngươi có thể nếm được tư vị ấy." Thôi tổng quản hèn mọn nhìn thoáng qua, ánh mắt chợt lóe, nhìn về xa xa một cô gái toàn thân đỏ rực đang bước đến.Phong thái không giảm, thanh lệ yểu điệu, tư thế mạnh mẽ vang dội, là vị tổ tông mà trong cung không ai có thể đắc tội nổi!"Ngọn gió nào đem quận chúa thổi tới đây vậy ? Lão nô không lo lắng đi nghênh giá từ xa, có tội, có tội ..." Thôi tổng quản vừa mới rồi còn giáo huấn nề nếp đối với tiểu thái giám ,nay lập tức như thay đổi cá tính, nịnh nọt hé ra khuôn mặt mặt già nua nghênh đón.Động tác này lọt vào mắt tiểu thái giám không khỏi để hắn thán phục không thôi vì bản lĩnh thay đổi sắc mặt của Thôi tổng quản, không trách được có thể một đường đi đến địa vị cao như thế.Hai người cung nhân cẩn thận cầm trên tay đèn cung đình lục giác, lẳng lặng cúi đầu.Ở trong cung, làm nhiều nói ít vĩnh viễn đều là đạo lí sáng suốt nhất."Được, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa bản quận chúa . Hoàng đế ca ca đang ở trong sao? Ta đi vào một chút, ngươi tránh một bên đi."Cẩm Tuyết Sương dứt lời liền muốn bước vào bên trong phòng."A ôi quận chúa của ta, lão nô cũng không dám tự cho ngài đi vào. Hoàng Thượng đang cao hứng, lúc này vào phá hỏng chuyện tốt của Hoàng Thượng có thể bị mất đầu đấy !.""Ngày thường ta ra vào tẩm cung của Hoàng huynh suốt cũng đâu bị trách phạt,hôm nay tại sao lại biến thành rơi đầu rồi? Thôi tổng quản ngươi đây chắc là càng già càng hồ đồ đi?""Loại sự tình này làm sao lão nô dám lừa gạt quận chúa đây!." Hoàng Thượng yêu thương vị quận chúa này là việc mọi người đều biết, bằng không tại sao lại dung túng nàng nhìn người không vừa mắt là chém đầu treo trước cổng thành? Nếu tối nay để nàng đi vào, nàng thật ra sẽ không có việc gì, nhưng đại tổng quản là hắn đây chỉ có một con đường chết.Thôi tổng quản thấy vị chủ nhân này nhất quyết muốn vào, cười cười giải thích: "Quận chúa ngài nghe ta nói một chút, phản ứng của Hiền phi nương nương như vậy là do Hoàng Thượng đang cưng chiều nàng . Nam nhân ở thời điểm như thế này đều rất khó dứt ra!. Ngày thường Hoàng Thượng sủng ái quận chúa như vậy, ngài tại sao có thể nhẫn tâm để Hoàng Thượng nhịn thống khổ đây!"
Hoàng cung.
Điện Trầm Ngư.
Một tiếng ngâm cao vút của nữ tử đang đắm chìm trong lúc cao trào làm cho
người ta mặt đỏ tim đập, nghe vào trong tai đủ để làm cho nam nhân cả
người đều thỏa mãn.
Ngoài cửa điện một tiểu thái giám thấp giọng nói vào tai công công bên cạnh : "Thôi tổng quản, Hoàng Thượng hàng đêm đều ép buộc Hiền phi nương nương của chúng ta như vậy, xương cốt yếu ớt của nương nương có thể chịu nổi sao?"
Người được xưng là Thôi
tổng quản công công là thái giám hầu cận bên cạnh Hoàng Thượng giờ đây
đang mặc một bộ y phục đỏ rực. Cầm trong tay một cây phất trần, hắn
trừng mắt liếc nhìn tiểu thái giám: "Ngươi thì biết cái gì? Đó là vinh
sủng! Nữ nhân bên trong hậu cung đều tranh nhau được Hoàng Thượng lâm
hạnh. Có thể được Hoàng Thượng lâm hạnh, các nàng cao hứng còn không
kịp, làm sao có thể không nuốt trôi? Không nghe thấy thanh âm Hiền phi
nương nương hưng phấn đến cực điểm sao? Hoàng Thượng của chúng ta đang
thỏa mãn d*c v*ng của nương nương đấy!."
Tiểu thái giám chỗ nào
dám nói nửa chữ không đúng? Vội vàng gật đầu đồng ý,hắn cảm khái:” Tư vị nam nữ h**n ** thì ra kịch liệt như vậy. Không biết có phải thật sự
giống như trong sách nói thực cốt trầm luân hay không?."
"Đúng,
nhưng đời này ngươi không cần nghĩ đến. Ngươi đã làm công việc này thì
nên tự chấp nhận, cầu mong cho kiếp sau ngươi có thể nếm được tư vị ấy." Thôi tổng quản hèn mọn nhìn thoáng qua, ánh mắt chợt lóe, nhìn về xa
xa một cô gái toàn thân đỏ rực đang bước đến.
Phong thái không giảm, thanh lệ yểu điệu, tư thế mạnh mẽ vang dội, là vị tổ tông mà trong cung không ai có thể đắc tội nổi!
"Ngọn gió nào đem quận chúa thổi tới đây vậy ? Lão nô không lo lắng đi nghênh giá từ xa, có tội, có tội ..." Thôi tổng quản vừa mới rồi còn giáo
huấn nề nếp đối với tiểu thái giám ,nay lập tức như thay đổi cá tính,
nịnh nọt hé ra khuôn mặt mặt già nua nghênh đón.
Động tác này lọt vào mắt tiểu thái giám không khỏi để hắn thán phục không thôi vì bản
lĩnh thay đổi sắc mặt của Thôi tổng quản, không trách được có thể một
đường đi đến địa vị cao như thế.
Hai người cung nhân cẩn thận cầm trên tay đèn cung đình lục giác, lẳng lặng cúi đầu.Ở trong cung, làm
nhiều nói ít vĩnh viễn đều là đạo lí sáng suốt nhất.
"Được, đừng giả
bộ ngớ ngẩn để lừa bản quận chúa . Hoàng đế ca ca đang ở trong sao? Ta
đi vào một chút, ngươi tránh một bên đi."
Cẩm Tuyết Sương dứt lời liền muốn bước vào bên trong phòng.
"A ôi quận chúa của ta, lão nô cũng không dám tự cho ngài đi vào. Hoàng
Thượng đang cao hứng, lúc này vào phá hỏng chuyện tốt của Hoàng Thượng
có thể bị mất đầu đấy !."
"Ngày thường ta ra vào tẩm cung của
Hoàng huynh suốt cũng đâu bị trách phạt,hôm nay tại sao lại biến thành
rơi đầu rồi? Thôi tổng quản ngươi đây chắc là càng già càng hồ đồ đi?"
"Loại sự tình này làm sao lão nô dám lừa gạt quận chúa đây!." Hoàng Thượng
yêu thương vị quận chúa này là việc mọi người đều biết, bằng không tại
sao lại dung túng nàng nhìn người không vừa mắt là chém đầu treo trước
cổng thành? Nếu tối nay để nàng đi vào, nàng thật ra sẽ không có việc
gì, nhưng đại tổng quản là hắn đây chỉ có một con đường chết.
Thôi tổng quản thấy vị chủ nhân này nhất quyết muốn vào, cười cười giải
thích: "Quận chúa ngài nghe ta nói một chút, phản ứng của Hiền phi nương nương như vậy là do Hoàng Thượng đang cưng chiều nàng . Nam nhân ở thời điểm như thế này đều rất khó dứt ra!. Ngày thường Hoàng Thượng sủng ái
quận chúa như vậy, ngài tại sao có thể nhẫn tâm để Hoàng Thượng nhịn
thống khổ đây!"
Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể SủngTác giả: Điềm Kiếm LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThiên địa huyền hoàng , vũ trụ hồng hoang , nhật nguyệt doanh trắc , thần túc liệt trương . Huyền là trời; Hoàng là màu của đất; Hồng là lớn; Hoang là xa. Chỉ vũ trụ rộng lớn bao la. Mặt trời có thẳng có nghiêng, mặt trăng có khuyết có tròn; bầu trời bao la có nhiều tinh tú. Tại nơi sâu nhất của đáy biển Nam hải ,viên dạ minh châu đem toàn bộ đáy biển hắc ám trở lên tráng lệ , những bàn tiệc trải rộng , san hô bày ra , phát ra thứ ánh sáng ngọc lung linh, hải tảo ngẩng đầu lên lại cúi xuống , giống như đang sợ hãi điều gì . “Lăng nhi , điều họ muốn chính là có được một giọt lệ của nàng để cứu người . Nàng cho bọn họ , chúng ta tiếp tục bái đường thành thân , có được không ? ” Âm thanh dụ dỗ đầy từ tính , tao nhã lại mang đầy mê hoặc . An Lịch Cảnh mặc hỉ bào , ngũ quan tuấn mĩ , bóng dáng cao to tràn đầy phong lưu lỗi lạc, phong hoa tuyệt đại , trên thế gian liệu có ai có thể sánh bằng ? Đây chính là nam nhân mà Khuynh Lăng nàng nguyện hủy đi tu hành của kiếp trước cũng không muốn ở… Hoàng cung.Điện Trầm Ngư.Một tiếng ngâm cao vút của nữ tử đang đắm chìm trong lúc cao trào làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nghe vào trong tai đủ để làm cho nam nhân cả người đều thỏa mãn.Ngoài cửa điện một tiểu thái giám thấp giọng nói vào tai công công bên cạnh : "Thôi tổng quản, Hoàng Thượng hàng đêm đều ép buộc Hiền phi nương nương của chúng ta như vậy, xương cốt yếu ớt của nương nương có thể chịu nổi sao?"Người được xưng là Thôi tổng quản công công là thái giám hầu cận bên cạnh Hoàng Thượng giờ đây đang mặc một bộ y phục đỏ rực. Cầm trong tay một cây phất trần, hắn trừng mắt liếc nhìn tiểu thái giám: "Ngươi thì biết cái gì? Đó là vinh sủng! Nữ nhân bên trong hậu cung đều tranh nhau được Hoàng Thượng lâm hạnh. Có thể được Hoàng Thượng lâm hạnh, các nàng cao hứng còn không kịp, làm sao có thể không nuốt trôi? Không nghe thấy thanh âm Hiền phi nương nương hưng phấn đến cực điểm sao? Hoàng Thượng của chúng ta đang thỏa mãn d*c v*ng của nương nương đấy!."Tiểu thái giám chỗ nào dám nói nửa chữ không đúng? Vội vàng gật đầu đồng ý,hắn cảm khái:” Tư vị nam nữ h**n ** thì ra kịch liệt như vậy. Không biết có phải thật sự giống như trong sách nói thực cốt trầm luân hay không?.""Đúng, nhưng đời này ngươi không cần nghĩ đến. Ngươi đã làm công việc này thì nên tự chấp nhận, cầu mong cho kiếp sau ngươi có thể nếm được tư vị ấy." Thôi tổng quản hèn mọn nhìn thoáng qua, ánh mắt chợt lóe, nhìn về xa xa một cô gái toàn thân đỏ rực đang bước đến.Phong thái không giảm, thanh lệ yểu điệu, tư thế mạnh mẽ vang dội, là vị tổ tông mà trong cung không ai có thể đắc tội nổi!"Ngọn gió nào đem quận chúa thổi tới đây vậy ? Lão nô không lo lắng đi nghênh giá từ xa, có tội, có tội ..." Thôi tổng quản vừa mới rồi còn giáo huấn nề nếp đối với tiểu thái giám ,nay lập tức như thay đổi cá tính, nịnh nọt hé ra khuôn mặt mặt già nua nghênh đón.Động tác này lọt vào mắt tiểu thái giám không khỏi để hắn thán phục không thôi vì bản lĩnh thay đổi sắc mặt của Thôi tổng quản, không trách được có thể một đường đi đến địa vị cao như thế.Hai người cung nhân cẩn thận cầm trên tay đèn cung đình lục giác, lẳng lặng cúi đầu.Ở trong cung, làm nhiều nói ít vĩnh viễn đều là đạo lí sáng suốt nhất."Được, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa bản quận chúa . Hoàng đế ca ca đang ở trong sao? Ta đi vào một chút, ngươi tránh một bên đi."Cẩm Tuyết Sương dứt lời liền muốn bước vào bên trong phòng."A ôi quận chúa của ta, lão nô cũng không dám tự cho ngài đi vào. Hoàng Thượng đang cao hứng, lúc này vào phá hỏng chuyện tốt của Hoàng Thượng có thể bị mất đầu đấy !.""Ngày thường ta ra vào tẩm cung của Hoàng huynh suốt cũng đâu bị trách phạt,hôm nay tại sao lại biến thành rơi đầu rồi? Thôi tổng quản ngươi đây chắc là càng già càng hồ đồ đi?""Loại sự tình này làm sao lão nô dám lừa gạt quận chúa đây!." Hoàng Thượng yêu thương vị quận chúa này là việc mọi người đều biết, bằng không tại sao lại dung túng nàng nhìn người không vừa mắt là chém đầu treo trước cổng thành? Nếu tối nay để nàng đi vào, nàng thật ra sẽ không có việc gì, nhưng đại tổng quản là hắn đây chỉ có một con đường chết.Thôi tổng quản thấy vị chủ nhân này nhất quyết muốn vào, cười cười giải thích: "Quận chúa ngài nghe ta nói một chút, phản ứng của Hiền phi nương nương như vậy là do Hoàng Thượng đang cưng chiều nàng . Nam nhân ở thời điểm như thế này đều rất khó dứt ra!. Ngày thường Hoàng Thượng sủng ái quận chúa như vậy, ngài tại sao có thể nhẫn tâm để Hoàng Thượng nhịn thống khổ đây!"