Có người nói, khi một người tuyệt vọng đến một mức độ nhất định, họ sẽ hoàn toàn không sợ cái chết. Quý Ngôn không biết câu nói này có đúng với mình hay không, nói cho cùng anh cũng không cảm thấy mình tuyệt vọng đến nhường nào, chỉ là đôi khi, ý tưởng muốn chết cứ ùa lên trong đầu, sau đó hoàn toàn không kìm lại được. Không thể kìm được… Quý Ngôn trào phúng mà nhếch miệng, điếu thuốc lá kẹp trên đầu ngón tay vẫn còn bốc lên làn khói mờ nhạt, một mùi hương khô khốc cay xè lan toả khắp căn phòng. Quý Ngôn đặt mẩu thuốc lá đã cháy hết vào chiếc gạt tàn lộn xộn, sau đó đi đến bàn vẽ, giơ ngón trỏ v**t v* đường nét nhân vật trong tranh. Dù cho bức tranh ở ngay trước mắt, Quý Ngôn cũng cảm thấy mình đã không còn nhận ra người đàn ông trong bức tranh mà mình đã vẽ nữa, đã xa lạ lắm rồi. Nếu như phải nói còn gì lưu luyến trên cõi đời này, có lẽ đó chính là những bức tranh trong căn phòng này. Những bức tranh mà mình thích nhất này, chết rồi sẽ chẳng thể mang đi lấy một bức. Không biết sau…
Tác giả: