Tác giả:

Trước khi Phòng Nhất Hiếu chết đã nắm tay Phòng Hiền mà nói, “Trên… Trên…” Phòng Hiền nhìn theo hướng Phòng Nhất Hiếu chỉ, nơi đó chỉ có một bàn thờ Phật lẻ sừng sững trên vách tường trắng bệch, trông mà chói mắt. Không hiểu vì sao, Phòng Hiền lạnh toát người. Cậu từ từ quay đầu lại, cố nói thật khẽ: “Có gì muốn nói sao?” Phòng Nhất Hiểu trợn to hai mắt gật gật đầu, muốn nói cái gì đó. Đáng tiếc lời còn chưa ra khỏi miệng, ông ta đã đột nhiên biến sắc, liều chết bóp cổ mình rồi lăn lộn giãy giụa. Phòng Hiền thấy thế thì sợ tới mức đánh rơi bát thuốc trên tay, mảnh sứ Thanh Hoa vỡ đầy đất. Phòng Hiền có ký ức từ rất sớm, những chuyện từ hồi ba bốn tuổi cậu đều nhớ rất rõ ràng. Mẹ nuôi cậu một mình, luôn cõng cậu trên lưng làm việc dưới ruộng. Ruộng nước ban đêm rất đáng sợ, giữa trảng đồng bát ngát cây cỏ chỉ có tiếng cóc kêu thảng hoặc vang lên. Ánh trăng sáng lóa, trắng toát đến lạnh cả lòng người. Đó cũng là lý do vì sao mãi thật lâu về sau Phòng Hiền nhìn thấy trăng sáng vẫn thấy…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...