Thanh cầm yêu thích bị chém thành hai nửa, ném vào lửa thiêu. Tiếng lửa cháy lách tách cùng giọng nói nghiêm khắc của phụ thân quanh quẩn bên tai, “Thiên phú võ học của ngươi cũng không quá kém, sao lại không chịu cố gắng? Cả ngày ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn phổ nhạc thì có thể có tiền đồ gì? Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nên làm việc gì nghiêm chỉnh hơn mới phải…” Ánh lửa rọi lên sườn mặt thanh tú tuấn mỹ của Lâm Trầm, y hạ mắt, môi mỏng cắn nhẹ, rốt cuộc không nói lời nào. Cái gọi là nghiêm chỉnh, rốt cuộc là cái gì? Si mê võ học, trường kiếm giang hồ, mưu cầu một cái danh hào đại hiệp tiểu hiệp nào đó? Thậm chí giống như cha, lên làm võ lâm minh chủ, hiệu lệnh quần hùng? Với một thiếu niên xuất thân võ lâm thế gia như y, đây hẳn là con đường rất bình thường. Chỉ là…… Lâm Trầm vô thanh thở dài, dưới đáy lòng tràn lên cảm giác vô lực, sau đó chợt nghe cha lại hỏi một câu, “Trầm nhi, ngươi có nghe ta nói không?” “Nghe được.” “Ngày mai ta phải xuất môn một chuyến, mấy ngày này ngươi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...