Cách giờ tan tầm không đến nửa tiếng, đám người trong văn phòng đã gần như không còn tâm trí nào mà làm việc nữa, nói chuyện phiếm, lên mạng, dù sao thì ông chủ cũng đã mở một mắt nhắm một mắt ngầm cho phép rồi, nấn ná nốt quãng thời gian còn lại thôi. Tưởng Thanh Dung không tán chuyện phiếm, cũng không lên mạng, mà là đang ngồi ngơ ngác trước màn hình máy tính, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu cậu vừa mới thấy trên mạng ── “Trong danh bạ điện thoại của bạn, có một dãy số như thế này, từ trước tới giờ bạn chưa từng gọi tới, nhưng vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ nó được.” Lúc Tưởng Thanh Dung thấy câu này, cứ như bị điện giật, thật lâu không thể nhúc nhích. ── bởi vì, trong di động của cậu cũng có một dãy số như thế! Còn nhớ vào lần họp lớp ấy, cậu mượn hơi men, giọng run run cố gắng lấy dũng khí trao đổi số điện thoại với người đó. Từ đó về sau, số điện thoại kia vẫn nằm trong di động của cậu, bất kể có thay điện thoại bao nhiêu lần, chỉnh lý sắp xếp lại danh bạ bao nhiêu…

Truyện chữ