Bao quanh Liễu Triêu Hoa là một mảnh không gian tăm tối, mịt mùng. Nàng giống như một đứa bé co mình lại, cong cong cái lưng, chui đầu vào giữa hai đầu gối. Tư thế này khiến nàng cảm thấy thực an toàn. Nàng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, cũng không rõ bản thân đã ngủ được bao lâu. Khi ý thức của nàng bắt đấu có chút thanh tỉnh, một trận nói cười vui vẻ từ một nơi xa xăm nào đó truyền đến bên tai. “Gọi phụ thân đi, con trai, ta là cha của con!”, thanh âm trầm ấm, thuần phác mơ hồ lộ ra niềm sung sướng khó kìm nén. “Nói bậy! Chàng làm sao biết đó là con trai”, giọng nữ nhân vui vẻ mà ôn nhu. “Con trai hay con gái ta đều thích…”. Liễu Triêu Hoa đang cố gắng lắng nghe những thanh âm nhỏ to kia, đôi nam nữ nọ lại chợt im bặt. Không gian xung quanh trong chốc lát trở về như lúc đầu, vắng lặng, trống rỗng. Phụ thân? Liễu Triêu Hoa phát hoảng, nàng… dường như đã chết? Vừa nhận ra điều này, chuyện cũ trong hồi ức bỗng ùa về… Kiếp trước… Liễu Triêu Hoa mắc chứng ung thư. Khi gia…
Tác giả: