Tác giả:

“Tiên sinh, anh rớt đồ!” Ngay từ lúc ra cửa khẩu kiểm tra an ninh, An Ninh đã chú ý tới bé trai trẻ tuổi cao lớn này đi ở phía trước cô. Rõ ràng chỉ là một bóng lưng mà thôi, cũng đã làm cho cô nhịn không được mà nhìn lại. Dáng người rất đẹp, tư thế bước đi cũng rất đẹp. “Nhan khống” cũng giống như An Ninh vậy, cố gắng khắc chế mình, mới không có nhất thời kích động mà chạy tới trước mặt người ta “Nghiên cứu đến cùng” . Có điều, cô cũng không có ý định đi theo phía sau ra khỏi sân bay. Chỉ là cô không nghĩ tới thật sự có một cơ hội để xem khuôn mặt trẻ con của người con trai này. Nếu như cô có năng lực tiên đoán, biết ở nơi này gặp mặt sau đó sẽ có nhiều chuyện phát sinh, đánh chết cô, cô cũng không vì bóng lưng anh tuấn của đối phương mà xen vào việc của người khác . Trong nháy mắt khăn giấy ở trong túi áo rơi ra, Chúc Nhan cũng cảm giác được. Chỉ là một túi khăn giấy thôi mà, anh hoàn toàn không cần thiết mạo hiểm mà nhặt về. Hơn nữa, bọn cận vệ đi theo phía sau anh cách đó không xa…

Truyện chữ