............................... Trước cửa nhà mình có một cái đường ray. Từ trước khi mình sinh ra, nó đã ở đó rồi. Tuyến đường ngoằn ngoèo duỗi mình về một nơi mà mình không hay biết… Mỗi khi có đoàn tàu băng qua, cả thế giới đều rung chuyển. Búp bê vải của mình rung chuyển, chú gấu bông mất đầu của mình rung chuyển, thậm chí cả món trái cây lạnh trên đĩa của mình cũng rung chuyển… Rồi khi đoàn tàu qua đi, chẳng còn gì sót lại. Ngày nắng ráo, anh trai xinh đẹp hỏi mình, “Chặng cuối của đoàn tàu là nơi nao?” Anh ấy đẹp lắm, mắt còn đen hơn búp bê vải của mình, lông mi còn dài hơn búp bê vải của mình… Nhưng mà, mình cũng đâu có biết chặng cuối của đoàn tàu là nơi nao? “Ở một nơi xa xa lắm anh, gọi là ‘nơi phương xa’.” Mình nghĩ nghĩ, đoạn ôm chặt chú gấu bông mất đầu của mình, trả lời nghiêm túc. “Thật sao…” Anh ấy đứng dậy, im lìm nhìn về hướng đoàn tàu mất hút… Anh trai xinh đẹp tóc đen mắt đen đứng một mình tại đường ray quạnh quẽ thật sự rất đẹp. Mình quyết định, về nhà sẽ dùng bút…
Tác giả: