Hai mươi hai tuổi, cáituổi quá sức là đẹp của tất cả các cô gái. Ở cái tuổi này ít côgái nào ở thành thị lại nghĩ đến việc chồng con đa phần đều lấy lý dolà “tuổi xuân chỉ mới 22 sao lấy chồng vội thế?”. Nhưng hầu như bà concô bác trong nhà nó thì không bao giờ nghĩ như vậy bởi theo quan điểm xưa ơi làxưa là “gái có thì” hay tuổi xuân chỉ có một lần, vân vân và vân vân. Nhiều lúcnó thầm nghĩ có khi nào cả thế giới cùng nắm tay nhau bước vào thế kỉ 21 mà duy nhất chỉ có gia đình nhà nó là còn sótlại từ thời phong kiến không nữa, mà sao cứ đòi gả với cưới ngay cái tuổi đẹpnhư hoa của nó. Chính vì thế những buổi họp gia đình hay tiệc tùng chính là nhữngbuổi “hội đàm” hết sức là sôi nổi giữa 1 đơn sự là nó và 1 tập thể đó là hội nhữngngười phản đối việc tự do quá lâu của nhỏ ế (tức là nó). Đơn cử như thế này: “Con nhỏ này vớ vẩn, 18 tuổilà đã đủ tuổi kết hôn còn mày thì đã trồi sang 4 năm rồi đấy ” tiếng phản đối kịchliệt từ cô út “Cô à, chỉ có 2 trườnghợp mới lấy sớm như thế thứ nhất là…
Tác giả: