Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, nhưng vì sao không nhìn thấy người. Gặp được người, nghe tiếng người, nhưng không thể yêu người. … Thực sự có kiếp sau ư? Như vậy, ta nguyện làm… … một con bướm lãng du. …một giọt mực thấm đều lan trên mặt giấy. …một hạt cát bị gió cuốn bay xa. … Ta đưa tay ngắt nhéo cái kết giới màu thủy lam nhạt, nó vẫn co dãn đàn hồi như từ trước tới giờ, so với vỏ quả bồ đào còn trơn láng hơn vài phần, nhưng cho dù đao chém lửa thiêu cũng không hề suy suyển, nghe nói là do Hoa Thần trước đây bày ra, ta phỏng đoán cái kết giới này nếu như may thành một bộ xiêm y thì vừa đẹp mắt lại vừa thực dụng rất nhiều. “Ôi, đây chẳng phải à Tiểu Đào Đào sao, đã lâu không gặp, lâu lắm không gặp, cô vẫn mạnh khỏe chứ?” Lão Hồ bất chợt chui lên từ lòng đất, hiện ra trước mặt ta, chuyện đó chẳng hay ho tí nào. Ta sờ sờ trước ngực, trái tim giật thót mất hai nhịp rồi cũng an toàn trở lại vị trí cũ. Ta vỗ vỗ cái trán bóng loáng của tiểu lão nhi này, nhắc nhở lão: “Sáng sớm hôm nay chúng ta…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...