"Két" một tiếng, cánh cửa sắt nhà tù Giang Thành mở ra, An Noãn có chút chần chờ từ bên trong bước ra, phía sau nhân viên công tác đã thúc giục: "Nhanh lên chút, không phải còn muốn ở đây thêm vài năm sao?". An Noãn lắc đầu chân bước nhanh hơn ra khỏi cổng. Khi vừa tới đây, cô luôn luôn hối hận vì sao ngày đó con dao kia không đâm sâu hơn chút thì có lẽ cô đã ở trong này cả đời, không bao giờ ra nữa để đừng đối mặt với cái thế giới khó phân phức tạp, không cần đối mặt với lòng người dơ bẩn đến không chịu được. Ba năm thời gian qua, cô ở trong này đã thông suốt rất nhiều chuyện, hàng đêm mất ngủ, trong đầu toàn là hình ảnh khi còn nhỏ, cha cô thường xuyên ôm cô đặt trên đùi ông, hôn nhẹ lên mái tóc cô, cất giọng ấm ap: " Noãn Noãn của cha, con là thiên sứ trong lòng cha, cha hy vọng con cả đời đều có thể mĩm cười vui vẻ, An Noãn như vậy." "Mĩm cười vui vẻ, An Noãn như vậy", cô ở trong lòng nhớ kỹ, ngước lên nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu tuy rằng chói mắt nhưng lại như trước sáng lạn…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...