Tác giả:

Đau nhức khắp người, ta cố mở mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. “Tiểu thư sao rồi? Tiểu thư tỉnh lại thật tốt, làm ta lo quá” “Tiểu thư?” Ta có nghe lầm không? Không kịp suy nghĩ gì thì giọng nói nhỏ nhẹ lại cất lên: “Tiểu thư uống thuốc đi, sẽ mau khỏi bệnh. Dù vương gia đối với người lạnh nhạt thế nào, người cũng không nên như thế” rồi nàng bắt đầu rưng lệ. Ta từ khi mở mắt ra thật không hiểu gì hết. Gì “tiểu thư” rồi “vương gia?” Ta khi ấy không hiểu gì cả. Mơ, chỉ là một giấc mơ thôi. Ta cảm thấy mi nặng trĩu, đi ngủ thôi vì chút nữa đến giờ biểu diễn rồi. Bỗng ta nghe thấy ai gọi tên ta: “Liễu San San! Liễu san san.” Ta quay lại thì thấy một người nhưng khuôn mặt không rõ ràng lắm, ta tiến nhanh về trước để xem kỹ nhưng cứ đi đến mà khoảng cách của ta và hắn vẫn như thế. Thấy vậy ta cất lời: “Là ngươi gọi ta?” “Ngươi có nhớ việc gì xảy ra với mình không?” “Đương nhiên nhớ! Ta đang đến thành phố X biểu diễn từ thiện cho trẻ mồ côi mà”. Ta tên Liểu San San…

Truyện chữ