Tác giả:

Mây mù dày đặc che khuất tầm mắt, phía trước chỉ nhìn thấy sương trắng. Giang Noãn Đông không biết mình đã đi trong sương mù bao lâu, vẫn không tìm được đường ra, xung quanh trống trải, yên tĩnh đến đáng sợ. Nhưng trong lòng cô lại bình tĩnh đến không ngờ, bước từng bước nhẹ nhàng, cả người cũng thư thái không có chút gánh nặng, đã lâu rồi cô cảm thấy nhẹ nhõm như vậy. Thế này gọi là chết sao? Nếu biết trước chết sẽ nhẹ nhàng tự tại thế này, thì có phải cô nên chết sớm hơn rồi. Không sai, cô đã chết. Cô không nhớ rõ vào lúc nào, khi cô đang hồn siêu phách lạc bước ở đầu đường, một chiếc xe màu đỏ đột nhiên cua vào, cô căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, chiếc xe đã như ngọn lửa với tốc độ cao lao vào, hất tung mình lên, rồi cô không cảm thấy có chút đau đớn nào nữa, cả người nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí. Những hình ảnh trước mắt như những thước phim quay chậm, cô có cảm giác mình đang từ tự hạ xuống mặt đất. Bịch! Thân thể cô nặng nề bị quăng xuống đất, đột nhiên đau đớn,…

Truyện chữ