Tác giả:

Người nghèo khó không có quyền vui vẻ, từ nhỏ Uông Mỹ Lệ đã biết được điều này. Năm 6 tuổi, ba mẹ mang cô từ nhà bà ngoại về Đài Bắc, một nhà ba người cùng sống với nhau tại một ngôi nhà nhỏ trong thôn. Được một khoảng thời gian, cô vẫn không thể thích ứng sự thay đổi này. “Tại sao lại muốn chuyển đến Đài Bắc này ?” Uông Mỹ Lệ thường hỏi mẹ, cô rất nhớ bà ngoại ở núi Vụ. Đối diện nhà bà là vườn hoa nhà họ Lâm, hằng ngày cô và anh,chị họ chơi ở đó. Tứ Hợp Viện của nhà bà ngoại rất rộng, không giống với nơi này chỉ có một căn phòng, đến cả nhà cầu cũng không có, chỉ có thể đến cầu tiêu công cộng, còn phải ở phòng bếp nấu nước nóng mà tắm. Quan trong nhất là, cô không biết quốc ngữ mà người ở trong thôn này đều nói quốc ngữ . Nói chuyện giọng địa phương rất nặng thật là khó hiểu! Mẹ vội làm thủ công không có thời gian để ý đến cô, bị hỏi phiền liền dứt khoát rống với cô một câu : ”Nơi này mới là nhà của mày! Đi đi đi, đừng quấy rầy tao làm việc”. Mẹ rất bận, là người ngoài Uông Mỹ Lệ ra…

Truyện chữ