Khi mới mười lăm tuổi, trong lòng Diệp Song Hỉ đã chôn giấu một nguyện vọng: Cậu hi vọng kiếp sau ……… không phải làm anh nữa. Qua tuổi mười lăm, cậu mới dần dần hiểu ra rằng, nói đến kiếp sau là một chuyện thật hão huyền, vì thế cũng dần bỏ quên ý niệm không thực tế này trong đầu. Năm ấy em gái Song Khánh kém cậu tám tuổi ra đời. Trong nhà đã lâu chưa từng có tiếng trẻ con khóc nỉ non nên người lớn chỉ mải chú ý đến cô nhóc kia. Khóc, lạnh, đói bụng, tè dầm, bé trở thành mối quan tâm hàng đầu trong nhà, đâm ra khó tránh khỏi chuyện ba mẹ có chút sao nhãng với cậu con trai. Lúc ấy Song Hỉ vẫn còn nhỏ, lần đầu tiên trong đời phải nếm trải dư vị cô đơn. Con người sẽ trưởng thành dần theo thời gian, người ta sẽ chẳng bao giờ chiều chuộng một đứa trẻ đã lớn. Thời gian thấm thoát thoi đưa, Song Khánh đã biết nói, biết đi, rồi đến nhà trẻ. Cô từ nhỏ đã hoạt bát lanh lợi, đi đến đâu người ta cũng thích. Ông bà Diệp coi cô như báu vật —— Có một câu tục ngữ rất hay: Hoàng đế trọng đứa con cả,…
Tác giả: