Tác giả:

Ngày hắn tới, cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác. Kỷ Vân Vân chưa bao giờ nghĩ rằng, sau hôm nay, những ngày sắp tới lại có những thay đổi to lớn đến long trời lở đất như thế. Cô cũng không có lý do gì để suy nghĩ, không phải sao? Cô nên sớm tập thói quen thích nghi với cuộc sống như thế này. ….Giống như những hạt mưa bụi đang rơi ngoài cửa sổ, những âm thanh tí tách vừa đơn điệu lại vừa buồn chán. Mưa như thế đã mấy ngày rồi, góc tường xây bằng gạch đỏ có lẽ cũng đã mọc đầy rêu xanh. Khi còn thơ ấu, cô luôn bị thu hút bởi những thảm rêu xanh mướt như thế này, mỗi khi có một thảm rêu xanh mọc lên, bao giờ cô cũng ngồi xổm ở góc tường, nhìn đàn kiến bò qua bò lại trên những thảm rêu xanh đó. . . . . . Kỷ Vân Vân vô thức phát ra một tiếng thở dài. Vào những ngày mưa như thế, cô thường nhớ lại những chuyện từ khi còn bé thơ, và cũng vì vậy, tiếng thở dài lại nhiều hơn một chút. Nhưng, nói gì thì nói, nếu không nghĩ về những chuyện trong quá khứ, thì cô còn có thể làm được gì…

Truyện chữ