“Phu nhân, không giữ được nữa rồi, đã tấn công vào tận đây! Chưởng môn sai đệ tử báo cho người biết, mau mau mang công tử chạy trốn!” “Rốt cuộc có bao nhiêu người, lại có thể ép Thanh Vân của chúng ta tới tình cảnh này?” “Chỉ có…một…một!” “Một! Thanh Vân của ta hơn ngàn người, vậy mà chỉ dựa vào một người?” Bạch Dung kinh ngạc nhìn đệ tử sắc mặt tái nhợt trước mắt, đều là những thế hệ đệ tử nhất nhì của Thanh Vân, tính tình trầm ổn, so với tất cả những người cùng thời khác ở Tiên giới cũng chưa chắc có địch thủ, cũng chưa từng bối rối như lúc này “Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, dám xâm phạm Thanh Vân chúng ta!” “Không…Không phải yêu….” Cậu đệ tử đã sợ đến mức nói không nên lời, sắc mặt càng trắng bệch như tuyết, không còn chút máu. “Không phải yêu? Chẳng lẽ là người của Ma giới?” “Cũng…không phải!” Bạch Dung cau mày “Không phải là yêu, cũng chẳng phải là ma, chẳng lẽ lại là tiên sao?” “Không…Không phải, là, là….Là….” “Được rồi!” Cứ hỏi như vậy, có lẽ cũng chẳng thể hỏi được gì…

Truyện chữ