Âu Dương Phong bước vào cửa viện nhà huynh trưởng, chợt thấy điệt nhi của hắn đang cúi đầu quỳ trên nền đá, cả người ướt đẫm, đến cả mái tóc cũng đang nhỏ nước, thân hình gầy yếu run lên cầm cập. Hắn bước tới, dìu thiếu niên như mới vớt từ dưới nước lên, “Khắc Nhi, lại chọc phá gì khiến cha ngươi tức giận phải không?” Âu Dương Khắc đã quỳ cả buổi trời, đang bực bội, đột nhiên nhìn thấy thúc phụ, hai mắt y lập tức sáng lên, hai tay nắm chặt tay áo Âu Dương Phong, giống như sợ hắn sẽ tùy thời xoay người đi, vẻ mặt bảy phần vui mừng, ba phần nén giận, “Thúc Thúc, hơn nửa năm rồi người không có tới nha!” Âu Dương Phong cười cười, cởi áo khoác choàng lên người y, “Không phải đã tới thăm ngươi rồi sao?Mau nói cho thúc thúc biết, sao lại thế này?” Âu Dương Khắc bĩu môi, “Ban sáng đi câu cá, bước nhầm vào đám rong, ngã xuống nước!” “Trong hồ có rất nhiều rắn nước, sau này ít tới đó một chút!”Âu Dương Phong nói xong, tháo búi tóc Âu Dương Khắc xuống, vẩy vẩy cho tóc khô. Âu Dương Khắc ngoan…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...