Lúc tôi nhớ đến anh, thường thường sẽ nhớ đến một chút chuyện hình như không liên quan. Giống như nhớ đến năm ấy ở Hạ Thiên Mãn Châu biên giới Trung Quốc, tôi nhìn một hàng xe lửa đi qua khỏi trạm thuộc biên giới Trung Quốc. Tài xế là một thanh niên người Nga, tóc màu nâu nhạt, sống mũi cao, anh tuấn cực kỳ. Cơ hồ có thể so sánh cùng anh trong lòng tôi. Tôi nhớ khi còn bé, bên nhà hàng xóm có bà cụ người Nga tóc trắng, vô luận đông hạ đều mặc quần dài đến mắt cá chân, cho dù vào mùa đông nhiệt độ ở dưới 3 độ. Tôi mặc chiếc áo bông bà nội mới làm, giống như một con gấu lông vải nhung. Mà anh là một con gấu lông vải nhung khác. Hai con gấu lông vải nhung chúng tôi không hiểu chuyện chỉ vào nhà bà cụ bên cạnh hô to: "Lão mao tử, lão mao tử." Cái mũi của bà sao lại cao như vâỵ, mắt lại lõm như vậy, cộng thêm mặt đầy nếp nhăn, tựa như thung lũng ở cao nguyên trên bản đồ nước ngoài. Chúng tôi thật sự là bộ dạng của tiểu hài tử vô lễ. Bà lão cũng không để tâm những lời của chúng tôi, vẫn như…

Chương 7: Nước ngoài là thế giới tôi không thể chạm tới

Cho Đến Cuối Thế GiớiTác giả: Minh Tiền Vũ HậuTruyện Ngôn TìnhLúc tôi nhớ đến anh, thường thường sẽ nhớ đến một chút chuyện hình như không liên quan. Giống như nhớ đến năm ấy ở Hạ Thiên Mãn Châu biên giới Trung Quốc, tôi nhìn một hàng xe lửa đi qua khỏi trạm thuộc biên giới Trung Quốc. Tài xế là một thanh niên người Nga, tóc màu nâu nhạt, sống mũi cao, anh tuấn cực kỳ. Cơ hồ có thể so sánh cùng anh trong lòng tôi. Tôi nhớ khi còn bé, bên nhà hàng xóm có bà cụ người Nga tóc trắng, vô luận đông hạ đều mặc quần dài đến mắt cá chân, cho dù vào mùa đông nhiệt độ ở dưới 3 độ. Tôi mặc chiếc áo bông bà nội mới làm, giống như một con gấu lông vải nhung. Mà anh là một con gấu lông vải nhung khác. Hai con gấu lông vải nhung chúng tôi không hiểu chuyện chỉ vào nhà bà cụ bên cạnh hô to: "Lão mao tử, lão mao tử." Cái mũi của bà sao lại cao như vâỵ, mắt lại lõm như vậy, cộng thêm mặt đầy nếp nhăn, tựa như thung lũng ở cao nguyên trên bản đồ nước ngoài. Chúng tôi thật sự là bộ dạng của tiểu hài tử vô lễ. Bà lão cũng không để tâm những lời của chúng tôi, vẫn như… Tôi không gặp chút khó khăn nào thi đậu nguyện vọng một, đậu vào một đại học đầy triển vọng. Thân thể mẹ cũng tốt, Nghiễm gia như cũ ba người, tựa hồ cái gì cũng không có xảy ra. Mà anh biến mất. Tôi không có cố ý hỏi thăm tung tích của anh, chẳng qua là một lần ở trong hôn lễ lão Nhai trong phường, nghe nói ba ba anh đi Âu châu làm ăn, như cũ là buôn đi bán lại, mọi người tựa hồ khinh thường ông bạo phát hộ thân phận của, thật ra thì sắc mặt đều có hâm mộ. Bọn họ cũng nhắc tới tên anh, nói tiểu tử kia cũng không cần thi tốt nghiệp trung học, trực tiếp phải đi đến bên kia học. Về phần nước anh đến, có người nói Bồ Đào Nha, có người nói Tây Ban Nha. Mẹ đang ở bên cạnh, tôi không thể hỏi nhiều, cũng không muốn hỏi nhiều.Tôi từng nghĩ người đáng ghét như anh biến mất là tốt. Anh thật biến mất khỏi cuộc sống của tôi, biến mất khỏi thành thị này, biến mất khỏi đất nước này. Anh ở đất nước xa lạ, vô luận là Bồ Đào Nha là Tây Ban Nha, dù là chính là Nam Triều Tiên, đối với tôi mà nói lại có cái gì khác đây? Lúc đó, nước ngoài chính là một thế giới mà người khác không thể chạm tới.Tôi không thể kháng cự, cũng không muốn kiên trì nữa.Tôi có bạn trai, như tôi mong muốn đoạn tình cảm này phát triển sâu nặng toàn diện, tôi trở thành thanh niên trí thức học vấn cao thâm. Thế nhưng đoạn cảm tình này không có lâu dài, vì vậy đổi lại một. Tôi nói rồi, tôi đi du lịch khắp nơi. Tôi còn trẻ tuổi, có tư cách chọn lựa. Nhưng là, có thể chọn lựa tình cảm sao? Loại tình yêu đến điên cuồng? Yêu tới nỗi chúng ta không thể sống thiếu mất người kia?Tôi không muốn hỏi chút vấn đề này, bởi vì tôi biết bọn họ cùng anh không giống nhau. Trong vòng tay va nụ hôn của họ, tôi đã không thể tìm lại cái loại hơi thở cùng mùi vị ngọt ngào như ngày đó.Tôi chỉ là không cách nào làm rõ thời điểm đem theo mp3 ngâm nga thơ Tây Ban Nha, học xong tất cả phát âm khó đọc, ngôn ngữ dứt khoát, mạnh mẽ hơn hẳn những lời thẳng thắn thật lòng, tôi có thể đem mỗi thâm tình khẩn thiết vào trong câu chữ đọc đến cắn răng nghiến lợi. Đây là kỷ niệm duy nhất của tôi đối với anh.

Tôi không gặp chút khó khăn nào thi đậu nguyện vọng một, đậu vào một đại học đầy triển vọng. Thân thể mẹ cũng tốt, Nghiễm gia như cũ ba người, tựa hồ cái gì cũng không có xảy ra. Mà anh biến mất. Tôi không có cố ý hỏi thăm tung tích của anh, chẳng qua là một lần ở trong hôn lễ lão Nhai trong phường, nghe nói ba ba anh đi Âu châu làm ăn, như cũ là buôn đi bán lại, mọi người tựa hồ khinh thường ông bạo phát hộ thân phận của, thật ra thì sắc mặt đều có hâm mộ. Bọn họ cũng nhắc tới tên anh, nói tiểu tử kia cũng không cần thi tốt nghiệp trung học, trực tiếp phải đi đến bên kia học. Về phần nước anh đến, có người nói Bồ Đào Nha, có người nói Tây Ban Nha. Mẹ đang ở bên cạnh, tôi không thể hỏi nhiều, cũng không muốn hỏi nhiều.

Tôi từng nghĩ người đáng ghét như anh biến mất là tốt. Anh thật biến mất khỏi cuộc sống của tôi, biến mất khỏi thành thị này, biến mất khỏi đất nước này. Anh ở đất nước xa lạ, vô luận là Bồ Đào Nha là Tây Ban Nha, dù là chính là Nam Triều Tiên, đối với tôi mà nói lại có cái gì khác đây? Lúc đó, nước ngoài chính là một thế giới mà người khác không thể chạm tới.

Tôi không thể kháng cự, cũng không muốn kiên trì nữa.

Tôi có bạn trai, như tôi mong muốn đoạn tình cảm này phát triển sâu nặng toàn diện, tôi trở thành thanh niên trí thức học vấn cao thâm. Thế nhưng đoạn cảm tình này không có lâu dài, vì vậy đổi lại một. Tôi nói rồi, tôi đi du lịch khắp nơi. Tôi còn trẻ tuổi, có tư cách chọn lựa. Nhưng là, có thể chọn lựa tình cảm sao? Loại tình yêu đến điên cuồng? Yêu tới nỗi chúng ta không thể sống thiếu mất người kia?

Tôi không muốn hỏi chút vấn đề này, bởi vì tôi biết bọn họ cùng anh không giống nhau. Trong vòng tay va nụ hôn của họ, tôi đã không thể tìm lại cái loại hơi thở cùng mùi vị ngọt ngào như ngày đó.

Tôi chỉ là không cách nào làm rõ thời điểm đem theo mp3 ngâm nga thơ Tây Ban Nha, học xong tất cả phát âm khó đọc, ngôn ngữ dứt khoát, mạnh mẽ hơn hẳn những lời thẳng thắn thật lòng, tôi có thể đem mỗi thâm tình khẩn thiết vào trong câu chữ đọc đến cắn răng nghiến lợi. Đây là kỷ niệm duy nhất của tôi đối với anh.

Cho Đến Cuối Thế GiớiTác giả: Minh Tiền Vũ HậuTruyện Ngôn TìnhLúc tôi nhớ đến anh, thường thường sẽ nhớ đến một chút chuyện hình như không liên quan. Giống như nhớ đến năm ấy ở Hạ Thiên Mãn Châu biên giới Trung Quốc, tôi nhìn một hàng xe lửa đi qua khỏi trạm thuộc biên giới Trung Quốc. Tài xế là một thanh niên người Nga, tóc màu nâu nhạt, sống mũi cao, anh tuấn cực kỳ. Cơ hồ có thể so sánh cùng anh trong lòng tôi. Tôi nhớ khi còn bé, bên nhà hàng xóm có bà cụ người Nga tóc trắng, vô luận đông hạ đều mặc quần dài đến mắt cá chân, cho dù vào mùa đông nhiệt độ ở dưới 3 độ. Tôi mặc chiếc áo bông bà nội mới làm, giống như một con gấu lông vải nhung. Mà anh là một con gấu lông vải nhung khác. Hai con gấu lông vải nhung chúng tôi không hiểu chuyện chỉ vào nhà bà cụ bên cạnh hô to: "Lão mao tử, lão mao tử." Cái mũi của bà sao lại cao như vâỵ, mắt lại lõm như vậy, cộng thêm mặt đầy nếp nhăn, tựa như thung lũng ở cao nguyên trên bản đồ nước ngoài. Chúng tôi thật sự là bộ dạng của tiểu hài tử vô lễ. Bà lão cũng không để tâm những lời của chúng tôi, vẫn như… Tôi không gặp chút khó khăn nào thi đậu nguyện vọng một, đậu vào một đại học đầy triển vọng. Thân thể mẹ cũng tốt, Nghiễm gia như cũ ba người, tựa hồ cái gì cũng không có xảy ra. Mà anh biến mất. Tôi không có cố ý hỏi thăm tung tích của anh, chẳng qua là một lần ở trong hôn lễ lão Nhai trong phường, nghe nói ba ba anh đi Âu châu làm ăn, như cũ là buôn đi bán lại, mọi người tựa hồ khinh thường ông bạo phát hộ thân phận của, thật ra thì sắc mặt đều có hâm mộ. Bọn họ cũng nhắc tới tên anh, nói tiểu tử kia cũng không cần thi tốt nghiệp trung học, trực tiếp phải đi đến bên kia học. Về phần nước anh đến, có người nói Bồ Đào Nha, có người nói Tây Ban Nha. Mẹ đang ở bên cạnh, tôi không thể hỏi nhiều, cũng không muốn hỏi nhiều.Tôi từng nghĩ người đáng ghét như anh biến mất là tốt. Anh thật biến mất khỏi cuộc sống của tôi, biến mất khỏi thành thị này, biến mất khỏi đất nước này. Anh ở đất nước xa lạ, vô luận là Bồ Đào Nha là Tây Ban Nha, dù là chính là Nam Triều Tiên, đối với tôi mà nói lại có cái gì khác đây? Lúc đó, nước ngoài chính là một thế giới mà người khác không thể chạm tới.Tôi không thể kháng cự, cũng không muốn kiên trì nữa.Tôi có bạn trai, như tôi mong muốn đoạn tình cảm này phát triển sâu nặng toàn diện, tôi trở thành thanh niên trí thức học vấn cao thâm. Thế nhưng đoạn cảm tình này không có lâu dài, vì vậy đổi lại một. Tôi nói rồi, tôi đi du lịch khắp nơi. Tôi còn trẻ tuổi, có tư cách chọn lựa. Nhưng là, có thể chọn lựa tình cảm sao? Loại tình yêu đến điên cuồng? Yêu tới nỗi chúng ta không thể sống thiếu mất người kia?Tôi không muốn hỏi chút vấn đề này, bởi vì tôi biết bọn họ cùng anh không giống nhau. Trong vòng tay va nụ hôn của họ, tôi đã không thể tìm lại cái loại hơi thở cùng mùi vị ngọt ngào như ngày đó.Tôi chỉ là không cách nào làm rõ thời điểm đem theo mp3 ngâm nga thơ Tây Ban Nha, học xong tất cả phát âm khó đọc, ngôn ngữ dứt khoát, mạnh mẽ hơn hẳn những lời thẳng thắn thật lòng, tôi có thể đem mỗi thâm tình khẩn thiết vào trong câu chữ đọc đến cắn răng nghiến lợi. Đây là kỷ niệm duy nhất của tôi đối với anh.

Chương 7: Nước ngoài là thế giới tôi không thể chạm tới