Đêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có…
Chương 17: Tình ý gợn sóng (2)
Mỹ Nhân Phu QuânTác giả: Lạc Thần HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có… “Đương nhiên là…” – dừng một chút, ngón tay ngọc nhỏ và dài chỉ về phía Long Diệc Hân không lệch chút nào – “Chàng ấy.” – Làm cho người ta hoảng hốt là ngọn nguồn vui thú của nàng. (Juu: b**n th** =.=”)Rầm! Té ngửa!Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Long Diệc Hân, muốn nhìn phản ứng của hắn, đương nhiên là thất bại rồi, khôi thủ đại nhân của bọn họ làm sao có thể phản ứng được.“Đồ con gái vô sỉ, lớn mật!” – Mỹ nhân áo xanh vẻ đẹp tỏa sáng xung quanh vừa rồi khẽ kêu lên, trong mắt lửa cháy hừng hực, như muốn đem Ngọc Phi Yên đốt ra tro.Ngọc Phi Yên quay sang phía nàng, trong trẻo cười đưa ra hai ngón tay ngọc xanh xao – “Hai lần, ngươi đã mắng ta ‘vô sỉ’ hai lần.”“Ta mắng sai sao? Loại yên hoa nữ tử(Juu: ờ, con gái lẳng lơ ấy =.=”) không biết xấu hổ như ngươi, chửi vô sỉ còn là khách khí. Ta không cần biết ai mang ngươi vào, tiến vào phòng nghị sự là tội chết. Còn nữa, sư huynh ta không phải là người mà cái loại tàn hoa bại liễu nhà ngươi có thể khinh nhờn.” – Cô gái xinh đẹp khinh thường cười lạnh, loại con gái thân mật với Mục Cảnh Thiên sao có thể tử tế được.Nàng vừa nói xong, tiếng hớp khí trong đại sảnh vang lên không ngừng. Trước không nói, nếu chỉ là báo cáo thông thường, việc Phi Yên nữ thần y có thể tự do ra vào phòng nghị sự đã là luật bất thành văn, lại còn bảo cô gái xinh đẹp ấy vừa “yên hoa nữ tử” vừa “tàn hoa bại liễu”, đủ làm mọi người hoảng sợ.Mà Mục Cảnh Thiên, nếu không có Ngọc Phi Yên trong ngực mình, tin chắc rằng hắn đã xé xác nàng ta ra.“Mạc Lục.” – Không chút gợn sóng, ấm áp nhẹ nhàng, giọng nam ngoài ý muốn nhất vang lên.“Sư huynh…….” – Cô gái, cũng là Lục Kỳ kỳ chủ Mạc Lục nghi hoặc nhìn về phía Long Diệc Hân, nàng nói sai rồi sao?“Xin lỗi!”Mục Cảnh Thiên trầm giọng nói, ánh mắt trước giờ ôn nhu sắc bén bắn về phía Mạc Lục. Bảo bối trong tay hắn có thể để cho người ta làm nhục như thế sao?“Ngươi nói cái gì?” – Mạc Lục khó chịu nhìn sang hắn, lại liếc nhìn Ngọc Phi Yên một cái, trong mắt tràn ngập khó hiểu, cô nàng này thì có cái gì tốt? Vì sao mọi người đối xử với nàng ta đặc biệt như vậy, cả sư huynh cũng…“Ta nói ngươi phải xin lỗi xá muội”“Xá muội?” – Mạc Lục sửng sốt, tiện đà cười lạnh nói – “Ta không xin lỗi thì sao nào?”“Ngươi……”Mục Cảnh Thiên vừa mở miệng, đã bị Ngọc Phi Yên túm lấy hai má – “Ôi ôi ôi, Tam ca à, bớt giận nào, tức giận sẽ mau già đó. Nếu mà huynh không còn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hồng phấn tri kỷ của huynh sẽ bỏ huynh mà đi đó, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng trách muội không nhắc nhở huynh.”Cũng đừng nghĩ rằng nàng đang nói đỡ cho Mạc Lục, hay cái gì mà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nàng chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi, bây giờ mắt cá chân nàng vô cùng đau đớn, nếu Tam ca nàng xung đột với người ta, nhất định sẽ mất thời gian, lấy ai đưa nàng về Cúc Viên đây?”“Khả nhi……” – Mục Cảnh Thiên trừng mắt nhìn nàng, hắn đang bất bình thay cho nàng mà.Ngọc Phi Yên bướng bỉnh cười – “Con người ta sống trên đời chỉ mong vui vẻ thoải mái, việc ngoài thân không cần quá để ý.”“Phát ngôn kinh khủng ghê, nha đầu.” – Mục Cảnh Thiên gập gập ngón tay, gõ nhẹ một cái lên cái trán tuyết của nàng.“Đau quá, Tam ca chết tiệt! Sau này không cho gõ nữa, ngu đi mất.”“Ta rất mong muội ngu ngốc bớt đi, đỡ đi đây đó gây chuyện rắc rối.”“Ấy! Uiiiiiii…………..” – Loay hoay một tý, liên lụy đến cái mắt cá chân bị thương, đau đến nỗi nàng hớp từng ngụm khí lạnh.“Bớt giả bộ đi, ta đâu có dùng nhiều sức.”“Không phải, là mắt cá chân của muội đau.” – Ngọc Phi Yên ủy khuất nhìn hắn.“Làm sao vậy?” – Thấy nàng không phải giả bộ, Mục Cảnh Thiên sốt sắng hỏi.“Bị ai đó đụng vào nên bị thương.”“Sao muội không sớm đắp thuốc vào? Thanh Nhi không ở bên cạnh muội sao?” – Mới vừa nói xong, Mục Cảnh Thiên hận không thể cho mình một cái bạt tai, nếu mà Thanh Nhi ở bên cạnh nàng, làm sao có thể để nàng bị thương, để mà nàng phải tìm đến hắn? Nghĩ tới đây, tâm can run rẩy, không phải lại nữa chứ?“Không mang thuốc bên mình, Thanh Nhi ở Cúc Viên trông lò thuốc.” – Ngọc Phi Yên nói rất rõ ràng.“Khả nhi, Tam ca có chút việc, không về cùng muội, có được không?” – Tam ca khổ sở cười làm lành nói.“Nhưng mà, Tam ca, việc có nặng có nhẹ, huynh không biết là đắp thuốc cho muội trước, quan trọng hơn sao?” – Tiểu muội đáng yêu không chịu buông tha.“Khả nhi, muội có biết, không chỉ có muội sợ đau, Tam ca cũng rất sợ đau mà!” – Ngọc Tâm Kiếm của Thanh Nhi rất lợi hại.“Yên tâm, Phi Yên nữ thần y không dư giả gì, chỉ có Kim sang dược ngàn vàng khó mua là không thiếu.” – Tiếp tục cười, lúm đồng tiền như hoa.“Vì sao lần nào cũng là ta!” – Thấy không thể cứu vãn gì được, Mục Cảnh Thiên thất bại đến cực điểm.“Bởi vì muội yêu huynh nhất mà.” – Nữ thần y cười đến càng rạng rỡ, sóng sánh mờ mịt.“Ta tình nguyện muội không thương ta.” – Hắn lầm bầm – “Còn nữa, ta có quyền được biết người sắp hại ta mình đầy thương tích là ai.” – Không thể để cho hắn một mình chịu khổ, mà ngươi khởi xướng vẫn cứ vô tư.“Là nàng ấy.” – Ngón tay ngọc nhỏ và dài chỉ về hướng cô gái kiều diễm vẫn đang lấy ánh mắt giết người trừng trừng nhìn mình.
“Đương nhiên là…” – dừng một chút, ngón tay ngọc nhỏ và dài chỉ về phía Long Diệc
Hân không lệch chút nào – “Chàng ấy.” – Làm cho người ta hoảng hốt là
ngọn nguồn vui thú của nàng. (Juu: b**n th** =.=”)
Rầm! Té ngửa!
Ánh mắt mọi
người đồng loạt hướng về Long Diệc Hân, muốn nhìn phản ứng của hắn,
đương nhiên là thất bại rồi, khôi thủ đại nhân của bọn họ làm sao có thể phản ứng được.
“Đồ con gái
vô sỉ, lớn mật!” – Mỹ nhân áo xanh vẻ đẹp tỏa sáng xung quanh vừa rồi
khẽ kêu lên, trong mắt lửa cháy hừng hực, như muốn đem Ngọc Phi Yên đốt
ra tro.
Ngọc Phi Yên quay sang phía nàng, trong trẻo cười đưa ra hai ngón tay ngọc xanh xao – “Hai lần, ngươi đã mắng ta ‘vô sỉ’ hai lần.”
“Ta mắng sai sao? Loại yên hoa nữ tử(Juu: ờ, con gái lẳng lơ ấy =.=”) không biết xấu hổ như ngươi, chửi vô sỉ còn là khách khí. Ta không cần biết
ai mang ngươi vào, tiến vào phòng nghị sự là tội chết. Còn nữa, sư huynh ta không phải là người mà cái loại tàn hoa bại liễu nhà ngươi có thể
khinh nhờn.” – Cô gái xinh đẹp khinh thường cười lạnh, loại con gái thân mật với Mục Cảnh Thiên sao có thể tử tế được.
Nàng vừa nói xong, tiếng hớp khí trong đại sảnh vang lên không ngừng. Trước không
nói, nếu chỉ là báo cáo thông thường, việc Phi Yên nữ thần y có thể tự
do ra vào phòng nghị sự đã là luật bất thành văn, lại còn bảo cô gái
xinh đẹp ấy vừa “yên hoa nữ tử” vừa “tàn hoa bại liễu”, đủ làm mọi người hoảng sợ.
Mà Mục Cảnh Thiên, nếu không có Ngọc Phi Yên trong ngực mình, tin chắc rằng hắn đã xé xác nàng ta ra.
“Mạc Lục.” – Không chút gợn sóng, ấm áp nhẹ nhàng, giọng nam ngoài ý muốn nhất vang lên.
“Sư huynh…….” – Cô gái, cũng là Lục Kỳ kỳ chủ Mạc Lục nghi hoặc nhìn về phía Long Diệc Hân, nàng nói sai rồi sao?
“Xin lỗi!”
Mục Cảnh
Thiên trầm giọng nói, ánh mắt trước giờ ôn nhu sắc bén bắn về phía Mạc
Lục. Bảo bối trong tay hắn có thể để cho người ta làm nhục như thế sao?
“Ngươi nói
cái gì?” – Mạc Lục khó chịu nhìn sang hắn, lại liếc nhìn Ngọc Phi Yên
một cái, trong mắt tràn ngập khó hiểu, cô nàng này thì có cái gì tốt? Vì sao mọi người đối xử với nàng ta đặc biệt như vậy, cả sư huynh cũng…
“Ta nói ngươi phải xin lỗi xá muội”
“Xá muội?” – Mạc Lục sửng sốt, tiện đà cười lạnh nói – “Ta không xin lỗi thì sao nào?”
“Ngươi……”
Mục Cảnh
Thiên vừa mở miệng, đã bị Ngọc Phi Yên túm lấy hai má – “Ôi ôi ôi, Tam
ca à, bớt giận nào, tức giận sẽ mau già đó. Nếu mà huynh không còn anh
tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hồng phấn tri kỷ của huynh sẽ bỏ
huynh mà đi đó, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng trách muội không nhắc nhở
huynh.”
Cũng đừng
nghĩ rằng nàng đang nói đỡ cho Mạc Lục, hay cái gì mà chuyện lớn hóa
nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nàng chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi,
bây giờ mắt cá chân nàng vô cùng đau đớn, nếu Tam ca nàng xung đột với
người ta, nhất định sẽ mất thời gian, lấy ai đưa nàng về Cúc Viên đây?”
“Khả nhi……” – Mục Cảnh Thiên trừng mắt nhìn nàng, hắn đang bất bình thay cho nàng mà.
Ngọc Phi Yên bướng bỉnh cười – “Con người ta sống trên đời chỉ mong vui vẻ thoải mái, việc ngoài thân không cần quá để ý.”
“Phát ngôn kinh khủng ghê, nha đầu.” – Mục Cảnh Thiên gập gập ngón tay, gõ nhẹ một cái lên cái trán tuyết của nàng.
“Đau quá, Tam ca chết tiệt! Sau này không cho gõ nữa, ngu đi mất.”
“Ta rất mong muội ngu ngốc bớt đi, đỡ đi đây đó gây chuyện rắc rối.”
“Ấy! Uiiiiiii…………..” – Loay hoay một tý, liên lụy đến cái mắt cá chân bị thương, đau đến nỗi nàng hớp từng ngụm khí lạnh.
“Bớt giả bộ đi, ta đâu có dùng nhiều sức.”
“Không phải, là mắt cá chân của muội đau.” – Ngọc Phi Yên ủy khuất nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” – Thấy nàng không phải giả bộ, Mục Cảnh Thiên sốt sắng hỏi.
“Bị ai đó đụng vào nên bị thương.”
“Sao muội
không sớm đắp thuốc vào? Thanh Nhi không ở bên cạnh muội sao?” – Mới vừa nói xong, Mục Cảnh Thiên hận không thể cho mình một cái bạt tai, nếu mà Thanh Nhi ở bên cạnh nàng, làm sao có thể để nàng bị thương, để mà nàng phải tìm đến hắn? Nghĩ tới đây, tâm can run rẩy, không phải lại nữa
chứ?
“Không mang thuốc bên mình, Thanh Nhi ở Cúc Viên trông lò thuốc.” – Ngọc Phi Yên nói rất rõ ràng.
“Khả nhi, Tam ca có chút việc, không về cùng muội, có được không?” – Tam ca khổ sở cười làm lành nói.
“Nhưng mà,
Tam ca, việc có nặng có nhẹ, huynh không biết là đắp thuốc cho muội
trước, quan trọng hơn sao?” – Tiểu muội đáng yêu không chịu buông tha.
“Khả nhi, muội có biết, không chỉ có muội sợ đau, Tam ca cũng rất sợ đau mà!” – Ngọc Tâm Kiếm của Thanh Nhi rất lợi hại.
“Yên tâm,
Phi Yên nữ thần y không dư giả gì, chỉ có Kim sang dược ngàn vàng khó
mua là không thiếu.” – Tiếp tục cười, lúm đồng tiền như hoa.
“Vì sao lần nào cũng là ta!” – Thấy không thể cứu vãn gì được, Mục Cảnh Thiên thất bại đến cực điểm.
“Bởi vì muội yêu huynh nhất mà.” – Nữ thần y cười đến càng rạng rỡ, sóng sánh mờ mịt.
“Ta tình
nguyện muội không thương ta.” – Hắn lầm bầm – “Còn nữa, ta có quyền được biết người sắp hại ta mình đầy thương tích là ai.” – Không thể để cho
hắn một mình chịu khổ, mà ngươi khởi xướng vẫn cứ vô tư.
“Là nàng ấy.” – Ngón tay ngọc nhỏ và dài chỉ về hướng cô gái kiều diễm vẫn đang lấy ánh mắt giết người trừng trừng nhìn mình.
Mỹ Nhân Phu QuânTác giả: Lạc Thần HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có… “Đương nhiên là…” – dừng một chút, ngón tay ngọc nhỏ và dài chỉ về phía Long Diệc Hân không lệch chút nào – “Chàng ấy.” – Làm cho người ta hoảng hốt là ngọn nguồn vui thú của nàng. (Juu: b**n th** =.=”)Rầm! Té ngửa!Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Long Diệc Hân, muốn nhìn phản ứng của hắn, đương nhiên là thất bại rồi, khôi thủ đại nhân của bọn họ làm sao có thể phản ứng được.“Đồ con gái vô sỉ, lớn mật!” – Mỹ nhân áo xanh vẻ đẹp tỏa sáng xung quanh vừa rồi khẽ kêu lên, trong mắt lửa cháy hừng hực, như muốn đem Ngọc Phi Yên đốt ra tro.Ngọc Phi Yên quay sang phía nàng, trong trẻo cười đưa ra hai ngón tay ngọc xanh xao – “Hai lần, ngươi đã mắng ta ‘vô sỉ’ hai lần.”“Ta mắng sai sao? Loại yên hoa nữ tử(Juu: ờ, con gái lẳng lơ ấy =.=”) không biết xấu hổ như ngươi, chửi vô sỉ còn là khách khí. Ta không cần biết ai mang ngươi vào, tiến vào phòng nghị sự là tội chết. Còn nữa, sư huynh ta không phải là người mà cái loại tàn hoa bại liễu nhà ngươi có thể khinh nhờn.” – Cô gái xinh đẹp khinh thường cười lạnh, loại con gái thân mật với Mục Cảnh Thiên sao có thể tử tế được.Nàng vừa nói xong, tiếng hớp khí trong đại sảnh vang lên không ngừng. Trước không nói, nếu chỉ là báo cáo thông thường, việc Phi Yên nữ thần y có thể tự do ra vào phòng nghị sự đã là luật bất thành văn, lại còn bảo cô gái xinh đẹp ấy vừa “yên hoa nữ tử” vừa “tàn hoa bại liễu”, đủ làm mọi người hoảng sợ.Mà Mục Cảnh Thiên, nếu không có Ngọc Phi Yên trong ngực mình, tin chắc rằng hắn đã xé xác nàng ta ra.“Mạc Lục.” – Không chút gợn sóng, ấm áp nhẹ nhàng, giọng nam ngoài ý muốn nhất vang lên.“Sư huynh…….” – Cô gái, cũng là Lục Kỳ kỳ chủ Mạc Lục nghi hoặc nhìn về phía Long Diệc Hân, nàng nói sai rồi sao?“Xin lỗi!”Mục Cảnh Thiên trầm giọng nói, ánh mắt trước giờ ôn nhu sắc bén bắn về phía Mạc Lục. Bảo bối trong tay hắn có thể để cho người ta làm nhục như thế sao?“Ngươi nói cái gì?” – Mạc Lục khó chịu nhìn sang hắn, lại liếc nhìn Ngọc Phi Yên một cái, trong mắt tràn ngập khó hiểu, cô nàng này thì có cái gì tốt? Vì sao mọi người đối xử với nàng ta đặc biệt như vậy, cả sư huynh cũng…“Ta nói ngươi phải xin lỗi xá muội”“Xá muội?” – Mạc Lục sửng sốt, tiện đà cười lạnh nói – “Ta không xin lỗi thì sao nào?”“Ngươi……”Mục Cảnh Thiên vừa mở miệng, đã bị Ngọc Phi Yên túm lấy hai má – “Ôi ôi ôi, Tam ca à, bớt giận nào, tức giận sẽ mau già đó. Nếu mà huynh không còn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hồng phấn tri kỷ của huynh sẽ bỏ huynh mà đi đó, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng trách muội không nhắc nhở huynh.”Cũng đừng nghĩ rằng nàng đang nói đỡ cho Mạc Lục, hay cái gì mà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nàng chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi, bây giờ mắt cá chân nàng vô cùng đau đớn, nếu Tam ca nàng xung đột với người ta, nhất định sẽ mất thời gian, lấy ai đưa nàng về Cúc Viên đây?”“Khả nhi……” – Mục Cảnh Thiên trừng mắt nhìn nàng, hắn đang bất bình thay cho nàng mà.Ngọc Phi Yên bướng bỉnh cười – “Con người ta sống trên đời chỉ mong vui vẻ thoải mái, việc ngoài thân không cần quá để ý.”“Phát ngôn kinh khủng ghê, nha đầu.” – Mục Cảnh Thiên gập gập ngón tay, gõ nhẹ một cái lên cái trán tuyết của nàng.“Đau quá, Tam ca chết tiệt! Sau này không cho gõ nữa, ngu đi mất.”“Ta rất mong muội ngu ngốc bớt đi, đỡ đi đây đó gây chuyện rắc rối.”“Ấy! Uiiiiiii…………..” – Loay hoay một tý, liên lụy đến cái mắt cá chân bị thương, đau đến nỗi nàng hớp từng ngụm khí lạnh.“Bớt giả bộ đi, ta đâu có dùng nhiều sức.”“Không phải, là mắt cá chân của muội đau.” – Ngọc Phi Yên ủy khuất nhìn hắn.“Làm sao vậy?” – Thấy nàng không phải giả bộ, Mục Cảnh Thiên sốt sắng hỏi.“Bị ai đó đụng vào nên bị thương.”“Sao muội không sớm đắp thuốc vào? Thanh Nhi không ở bên cạnh muội sao?” – Mới vừa nói xong, Mục Cảnh Thiên hận không thể cho mình một cái bạt tai, nếu mà Thanh Nhi ở bên cạnh nàng, làm sao có thể để nàng bị thương, để mà nàng phải tìm đến hắn? Nghĩ tới đây, tâm can run rẩy, không phải lại nữa chứ?“Không mang thuốc bên mình, Thanh Nhi ở Cúc Viên trông lò thuốc.” – Ngọc Phi Yên nói rất rõ ràng.“Khả nhi, Tam ca có chút việc, không về cùng muội, có được không?” – Tam ca khổ sở cười làm lành nói.“Nhưng mà, Tam ca, việc có nặng có nhẹ, huynh không biết là đắp thuốc cho muội trước, quan trọng hơn sao?” – Tiểu muội đáng yêu không chịu buông tha.“Khả nhi, muội có biết, không chỉ có muội sợ đau, Tam ca cũng rất sợ đau mà!” – Ngọc Tâm Kiếm của Thanh Nhi rất lợi hại.“Yên tâm, Phi Yên nữ thần y không dư giả gì, chỉ có Kim sang dược ngàn vàng khó mua là không thiếu.” – Tiếp tục cười, lúm đồng tiền như hoa.“Vì sao lần nào cũng là ta!” – Thấy không thể cứu vãn gì được, Mục Cảnh Thiên thất bại đến cực điểm.“Bởi vì muội yêu huynh nhất mà.” – Nữ thần y cười đến càng rạng rỡ, sóng sánh mờ mịt.“Ta tình nguyện muội không thương ta.” – Hắn lầm bầm – “Còn nữa, ta có quyền được biết người sắp hại ta mình đầy thương tích là ai.” – Không thể để cho hắn một mình chịu khổ, mà ngươi khởi xướng vẫn cứ vô tư.“Là nàng ấy.” – Ngón tay ngọc nhỏ và dài chỉ về hướng cô gái kiều diễm vẫn đang lấy ánh mắt giết người trừng trừng nhìn mình.