Tác giả:

Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn…

Chương 5

Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… “Nhìn cái gì mà nhìn? Không lo làm chính sự đi a. Nếu không sẽ thật uổng phí công sức bao nhiêu ngày trời thả mồi ngon dụ cá lớn đi!” Trong lúc hiện trường giữa hai bên đang đấu mắt quyết liệt thì Thiên Tuyết lại cười nhẹ châm chọc. Thật sự hắn cho là cô sợ hắn sao? Thật mắc cười! Mở mắt to ra nhìn kĩ một chút đi, nơi này chẳng phải còn người mà hắn ngày nhớ đêm mong nguyện lấy tất cả đổi nụ cười của giai nhân? Đương nhiên hắn sẽ nắm chắc cơ hội thể hiện tốt bản thân rồi, làm sao lại khiến chính mình mất mặt đây? Hơn nữa lại vì hạng vô danh tiểu tốt như cô nha!Nói cho hắn biết, cô cũng không sợ cái gì thế lực Thanh Long bang gì đó, nó có thể mạnh hơn Ám Dạ Chi Hội của Hoàng Phong sao? Chẳng lẽ hắn không hiểu được bảy chữ “đánh chó cũng phải nể mặt chủ”? Dù sao thì Thiên Tuyết cô cũng được Hoàng Phong xem như em gái mà đối đãi suốt mấy năm trời, chẳng lẽ hắn thấy chết không cứu? Chỉ là sau đó “cô” nhiều lần gây hại cho Tiêu Ngọc nên hắn mới ra tay ác liệt như vậy.Điều này chứng tỏ cô vĩnh viễn cũng không giống được người nhà thật sự của hắn. Vì vậy càng ít qua lại với người này càng tốt! Nhưng mà bây giờ là tình huống đặc biệt, đạo lí “gà cậy gần chuồng” này được Thiên Tuyết hiểu và áp dụng vô cùng nhuần nhuyễn.Âu Dươn Trạch lườm Thiên Tuyết một cái, cô ta thật sự nghĩ hắn không dám làm gì cô? Ngây thơ như vậy? Hay là đã tìm được chỗ dựa mới?“Này mọi người làm sao vậy? Đều là người quen mà!” Tiêu Ngọc nhìn Thiên Tuyết và Âu Dương Trạch mở miệng đều là trào phúng cố ý gây khó dễ đối phương liền lên tiếng muốn đình chiến.Quả nhiên lời nói ngọt ngào của Tiêu Ngọc có hiệu quả, Âu Dương Trạch không muốn nói nhiều liền hất mặt quay đi. Thiên Tuyết chỉ gật đầu nhẹ thể hiện hàm ý cảm ơn. Không xa lạ cũng chẳng phải thân thiết!“An empty streets, an empty…” Chuông điện thoại vang lên khiến Thiên Tuyết giật mình, vội vàng nhận điện thoại. Cô còn chưa kịp “alo” thì người bên kia đã quát mạnh vào điện thoại:“Thiên Tuyết, chẳng phải cô nói thích tôi sao? Phòng 5874, khách sạn Author. Tôi cho cô mội cơ hội, nhanh chóng đến đây!...Tút…”Thiên Tuyết ngẩn người nhìn màn hình di động đã tối, chuyện gì? Giọng nam? Khách sạn? Phòng 5874? Sau khi bình tĩnh cô mới tức giận gầm nhẹ: “Mẹ nó! Xui xẻo như vậy? Mới sáng sớm đã có tên điên gọi nhầm số? Hơn nữa lại còn là tên điên t*ng trùng lên não! Phiền chết bà!”Cô chưa nói hết câu điện thoại lại reo, lần này cô xem rất kĩ số điện thoại mới nghe máy, gọi lại làm gì? Chắc lần này không định kêu cô tới sở cảnh hay bệnh viện đó chứ?Rút kinh nghiệm từ lần trước, Thiên Tuyết giành quyền chủ động nói trước: “ Khốn kiếp! Gọi lộn số rồi, đừng gọi lại nữa!” Không kịp nghe bên kia trả lời Thiên Tuyết đã nhanh chóng tắt máy. Hừ! Đúng là rảnh quá mà!Âu Dương Trạch đứng cách đó không xa nghe không sót một lời nào của cô cả. Từ lúc nào cô gái này lại trở nên thô tục như vậy rồi? Trước kia tuy là có chút bạo ngược nhưng cũng không giống người không có gia giáo như vậy! Tiểu thư nhà họ Thiên ngay cả chút khí chất này cũng không có?Tiêu Ngọc cũng có ý nghĩ tương tự nhưng chưa định nói ra thì Thiên Tuyết đã bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu: “ Xin lỗi, tôi có việc bận, đi trước!”Bên kia Hoàng Phong vẫn còn đang giả say nhưng nghe xong cuộc điện thoại liền tỉnh hẳn. Hắn chắc chắn mình không có uống quá nhiều mà nghe lầm, thế giới này chống đối lại hắn rồi sao? Vì cái gì Ngọc nhi đi mất, ngay cả Thiên Tuyết mở miệng ngậm miệng đều là yêu hắn cũng cự tuyệt?Thiên Tuyết vô âu vô lo ra ngoài, muốn tìm chỗ của mẹ cô và Hoàng Phủ Vệ. Cũng may không khó, “cô” trước đây có viết nhật kí nên tìm cũng khá đơn giản. Chỉ là nói thì khác nhưng làm thì lại khác. Nói dễ hơn làm mà!Ở đâu vậy? Hướng này? Không đúng!Lần mò cả buổi cô mới đến được bệnh viện An Tường, lấy chút hồ sơ bệnh án mẹ cô ra xem sau đó mới âm thầm chuyển đổi bệnh viện giúp bà.Sau đó lấy dũng khí bước vào phòng bệnh tìm mẹ cô và Hoàng Phủ Vệ.“Mẹ!...” Thiên Tuyết có chút cứng ngắc gọi. Này đâu phải mẹ ruột của cô? Làm sao mà tự nhiên a?“Tiểu Tuyết? Là con thật sao?” Hoàng Vãn Tình kích động hỏi lại. Con gái bà đến thăm bà rồi sao? Đây là sự thật?“Vâng, mẹ có cảm thấy khó chịu hay không? Con đã làm thủ tục chuyển đổi bệnh viện giúp mẹ rồi! Hai tiếng nữa chúng ta sẽ đổi chỗ!” Thiên Tuyết dứt khoát ngắn gọn trình bày. Cô cũng không biết nên có thái độ gì cho đúng? Khó khăn quá mà! Tình thân cô tuyệt đối bắt chước không được!

“Nhìn cái gì mà nhìn? Không lo làm chính sự đi a. Nếu không sẽ thật uổng phí công sức bao
nhiêu ngày trời thả mồi ngon dụ cá lớn đi!” Trong lúc hiện trường giữa
hai bên đang đấu mắt quyết liệt thì Thiên Tuyết lại cười nhẹ châm chọc.
Thật sự hắn cho là cô sợ hắn sao? Thật mắc cười! Mở mắt to ra nhìn kĩ
một chút đi, nơi này chẳng phải còn người mà hắn ngày nhớ đêm mong
nguyện lấy tất cả đổi nụ cười của giai nhân? Đương nhiên hắn sẽ nắm chắc cơ hội thể hiện tốt bản thân rồi, làm sao lại khiến chính mình mất mặt
đây? Hơn nữa lại vì hạng vô danh tiểu tốt như cô nha!

Nói cho hắn biết, cô cũng không sợ cái gì thế lực Thanh Long bang gì đó, nó có thể
mạnh hơn Ám Dạ Chi Hội của Hoàng Phong sao? Chẳng lẽ hắn không hiểu được bảy chữ “đánh chó cũng phải nể mặt chủ”? Dù sao thì Thiên Tuyết cô cũng được Hoàng Phong xem như em gái mà đối đãi suốt mấy năm trời, chẳng lẽ
hắn thấy chết không cứu? Chỉ là sau đó “cô” nhiều lần gây hại cho Tiêu
Ngọc nên hắn mới ra tay ác liệt như vậy.

Điều này chứng tỏ cô
vĩnh viễn cũng không giống được người nhà thật sự của hắn. Vì vậy càng
ít qua lại với người này càng tốt! Nhưng mà bây giờ là tình huống đặc
biệt, đạo lí “gà cậy gần chuồng” này được Thiên Tuyết hiểu và áp dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Âu Dươn Trạch lườm Thiên Tuyết một cái, cô ta thật sự nghĩ hắn không dám làm gì cô? Ngây thơ như vậy? Hay là đã tìm
được chỗ dựa mới?

“Này mọi người làm sao vậy? Đều là người quen
mà!” Tiêu Ngọc nhìn Thiên Tuyết và Âu Dương Trạch mở miệng đều là trào
phúng cố ý gây khó dễ đối phương liền lên tiếng muốn đình chiến.

Quả nhiên lời nói ngọt ngào của Tiêu Ngọc có hiệu quả, Âu Dương Trạch không muốn nói nhiều liền hất mặt quay đi. Thiên Tuyết chỉ gật đầu nhẹ thể
hiện hàm ý cảm ơn. Không xa lạ cũng chẳng phải thân thiết!

“An
empty streets, an empty…” Chuông điện thoại vang lên khiến Thiên Tuyết
giật mình, vội vàng nhận điện thoại. Cô còn chưa kịp “alo” thì người bên kia đã quát mạnh vào điện thoại:

“Thiên Tuyết, chẳng phải cô nói thích tôi sao? Phòng 5874, khách sạn Author. Tôi cho cô mội cơ hội, nhanh chóng đến đây!...Tút…”

Thiên Tuyết ngẩn người nhìn màn hình di động đã tối, chuyện gì? Giọng nam?
Khách sạn? Phòng 5874? Sau khi bình tĩnh cô mới tức giận gầm nhẹ: “Mẹ
nó! Xui xẻo như vậy? Mới sáng sớm đã có tên điên gọi nhầm số? Hơn nữa
lại còn là tên điên t*ng trùng lên não! Phiền chết bà!”

Cô chưa
nói hết câu điện thoại lại reo, lần này cô xem rất kĩ số điện thoại mới
nghe máy, gọi lại làm gì? Chắc lần này không định kêu cô tới sở cảnh hay bệnh viện đó chứ?Rút kinh nghiệm từ lần trước, Thiên Tuyết giành quyền
chủ động nói trước: “ Khốn kiếp! Gọi lộn số rồi, đừng gọi lại nữa!”
Không kịp nghe bên kia trả lời Thiên Tuyết đã nhanh chóng tắt máy. Hừ!
Đúng là rảnh quá mà!

Âu Dương Trạch đứng cách đó không xa nghe
không sót một lời nào của cô cả. Từ lúc nào cô gái này lại trở nên thô
tục như vậy rồi? Trước kia tuy là có chút bạo ngược nhưng cũng không
giống người không có gia giáo như vậy! Tiểu thư nhà họ Thiên ngay cả
chút khí chất này cũng không có?

Tiêu Ngọc cũng có ý nghĩ tương
tự nhưng chưa định nói ra thì Thiên Tuyết đã bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu: “ Xin lỗi, tôi có việc bận, đi trước!”

Bên kia Hoàng Phong vẫn còn đang giả say nhưng nghe xong cuộc điện thoại liền tỉnh hẳn. Hắn chắc
chắn mình không có uống quá nhiều mà nghe lầm, thế giới này chống đối
lại hắn rồi sao? Vì cái gì Ngọc nhi đi mất, ngay cả Thiên Tuyết mở miệng ngậm miệng đều là yêu hắn cũng cự tuyệt?

Thiên Tuyết vô âu vô
lo ra ngoài, muốn tìm chỗ của mẹ cô và Hoàng Phủ Vệ. Cũng may không khó, “cô” trước đây có viết nhật kí nên tìm cũng khá đơn giản. Chỉ là nói
thì khác nhưng làm thì lại khác. Nói dễ hơn làm mà!

Ở đâu vậy? Hướng này? Không đúng!

Lần mò cả buổi cô mới đến được bệnh viện An Tường, lấy chút hồ sơ bệnh án
mẹ cô ra xem sau đó mới âm thầm chuyển đổi bệnh viện giúp bà.

Sau đó lấy dũng khí bước vào phòng bệnh tìm mẹ cô và Hoàng Phủ Vệ.

“Mẹ!...” Thiên Tuyết có chút cứng ngắc gọi. Này đâu phải mẹ ruột của cô? Làm sao mà tự nhiên a?

“Tiểu Tuyết? Là con thật sao?” Hoàng Vãn Tình kích động hỏi lại. Con gái bà đến thăm bà rồi sao? Đây là sự thật?

“Vâng, mẹ có cảm thấy khó chịu hay không? Con đã làm thủ tục chuyển đổi bệnh
viện giúp mẹ rồi! Hai tiếng nữa chúng ta sẽ đổi chỗ!” Thiên Tuyết dứt
khoát ngắn gọn trình bày. Cô cũng không biết nên có thái độ gì cho đúng? Khó khăn quá mà! Tình thân cô tuyệt đối bắt chước không được!

Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… “Nhìn cái gì mà nhìn? Không lo làm chính sự đi a. Nếu không sẽ thật uổng phí công sức bao nhiêu ngày trời thả mồi ngon dụ cá lớn đi!” Trong lúc hiện trường giữa hai bên đang đấu mắt quyết liệt thì Thiên Tuyết lại cười nhẹ châm chọc. Thật sự hắn cho là cô sợ hắn sao? Thật mắc cười! Mở mắt to ra nhìn kĩ một chút đi, nơi này chẳng phải còn người mà hắn ngày nhớ đêm mong nguyện lấy tất cả đổi nụ cười của giai nhân? Đương nhiên hắn sẽ nắm chắc cơ hội thể hiện tốt bản thân rồi, làm sao lại khiến chính mình mất mặt đây? Hơn nữa lại vì hạng vô danh tiểu tốt như cô nha!Nói cho hắn biết, cô cũng không sợ cái gì thế lực Thanh Long bang gì đó, nó có thể mạnh hơn Ám Dạ Chi Hội của Hoàng Phong sao? Chẳng lẽ hắn không hiểu được bảy chữ “đánh chó cũng phải nể mặt chủ”? Dù sao thì Thiên Tuyết cô cũng được Hoàng Phong xem như em gái mà đối đãi suốt mấy năm trời, chẳng lẽ hắn thấy chết không cứu? Chỉ là sau đó “cô” nhiều lần gây hại cho Tiêu Ngọc nên hắn mới ra tay ác liệt như vậy.Điều này chứng tỏ cô vĩnh viễn cũng không giống được người nhà thật sự của hắn. Vì vậy càng ít qua lại với người này càng tốt! Nhưng mà bây giờ là tình huống đặc biệt, đạo lí “gà cậy gần chuồng” này được Thiên Tuyết hiểu và áp dụng vô cùng nhuần nhuyễn.Âu Dươn Trạch lườm Thiên Tuyết một cái, cô ta thật sự nghĩ hắn không dám làm gì cô? Ngây thơ như vậy? Hay là đã tìm được chỗ dựa mới?“Này mọi người làm sao vậy? Đều là người quen mà!” Tiêu Ngọc nhìn Thiên Tuyết và Âu Dương Trạch mở miệng đều là trào phúng cố ý gây khó dễ đối phương liền lên tiếng muốn đình chiến.Quả nhiên lời nói ngọt ngào của Tiêu Ngọc có hiệu quả, Âu Dương Trạch không muốn nói nhiều liền hất mặt quay đi. Thiên Tuyết chỉ gật đầu nhẹ thể hiện hàm ý cảm ơn. Không xa lạ cũng chẳng phải thân thiết!“An empty streets, an empty…” Chuông điện thoại vang lên khiến Thiên Tuyết giật mình, vội vàng nhận điện thoại. Cô còn chưa kịp “alo” thì người bên kia đã quát mạnh vào điện thoại:“Thiên Tuyết, chẳng phải cô nói thích tôi sao? Phòng 5874, khách sạn Author. Tôi cho cô mội cơ hội, nhanh chóng đến đây!...Tút…”Thiên Tuyết ngẩn người nhìn màn hình di động đã tối, chuyện gì? Giọng nam? Khách sạn? Phòng 5874? Sau khi bình tĩnh cô mới tức giận gầm nhẹ: “Mẹ nó! Xui xẻo như vậy? Mới sáng sớm đã có tên điên gọi nhầm số? Hơn nữa lại còn là tên điên t*ng trùng lên não! Phiền chết bà!”Cô chưa nói hết câu điện thoại lại reo, lần này cô xem rất kĩ số điện thoại mới nghe máy, gọi lại làm gì? Chắc lần này không định kêu cô tới sở cảnh hay bệnh viện đó chứ?Rút kinh nghiệm từ lần trước, Thiên Tuyết giành quyền chủ động nói trước: “ Khốn kiếp! Gọi lộn số rồi, đừng gọi lại nữa!” Không kịp nghe bên kia trả lời Thiên Tuyết đã nhanh chóng tắt máy. Hừ! Đúng là rảnh quá mà!Âu Dương Trạch đứng cách đó không xa nghe không sót một lời nào của cô cả. Từ lúc nào cô gái này lại trở nên thô tục như vậy rồi? Trước kia tuy là có chút bạo ngược nhưng cũng không giống người không có gia giáo như vậy! Tiểu thư nhà họ Thiên ngay cả chút khí chất này cũng không có?Tiêu Ngọc cũng có ý nghĩ tương tự nhưng chưa định nói ra thì Thiên Tuyết đã bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu: “ Xin lỗi, tôi có việc bận, đi trước!”Bên kia Hoàng Phong vẫn còn đang giả say nhưng nghe xong cuộc điện thoại liền tỉnh hẳn. Hắn chắc chắn mình không có uống quá nhiều mà nghe lầm, thế giới này chống đối lại hắn rồi sao? Vì cái gì Ngọc nhi đi mất, ngay cả Thiên Tuyết mở miệng ngậm miệng đều là yêu hắn cũng cự tuyệt?Thiên Tuyết vô âu vô lo ra ngoài, muốn tìm chỗ của mẹ cô và Hoàng Phủ Vệ. Cũng may không khó, “cô” trước đây có viết nhật kí nên tìm cũng khá đơn giản. Chỉ là nói thì khác nhưng làm thì lại khác. Nói dễ hơn làm mà!Ở đâu vậy? Hướng này? Không đúng!Lần mò cả buổi cô mới đến được bệnh viện An Tường, lấy chút hồ sơ bệnh án mẹ cô ra xem sau đó mới âm thầm chuyển đổi bệnh viện giúp bà.Sau đó lấy dũng khí bước vào phòng bệnh tìm mẹ cô và Hoàng Phủ Vệ.“Mẹ!...” Thiên Tuyết có chút cứng ngắc gọi. Này đâu phải mẹ ruột của cô? Làm sao mà tự nhiên a?“Tiểu Tuyết? Là con thật sao?” Hoàng Vãn Tình kích động hỏi lại. Con gái bà đến thăm bà rồi sao? Đây là sự thật?“Vâng, mẹ có cảm thấy khó chịu hay không? Con đã làm thủ tục chuyển đổi bệnh viện giúp mẹ rồi! Hai tiếng nữa chúng ta sẽ đổi chỗ!” Thiên Tuyết dứt khoát ngắn gọn trình bày. Cô cũng không biết nên có thái độ gì cho đúng? Khó khăn quá mà! Tình thân cô tuyệt đối bắt chước không được!

Chương 5