Tác giả:

Đêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có…

Chương 44: Mị lực ở đâu (1)

Mỹ Nhân Phu QuânTác giả: Lạc Thần HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có… ình Lan biệt viện – Lan Hiên. “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Du Du?” – Nhìn thê tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Tiêu Trác Nhiên khó nén nổi lo lắng.Ngọc Phi Yên dùng ánh mắt coi thường nhìn Tiêu đại đường chủ biểu diễn. Hứ! Không có kiến thức thì cũng phải biết để ý chứ, cũng đã có một đứa con rồi, thế mà lại không biết phụ nữ mang thai sáng sớm rời giường tất nhiên sẽ có hiện tượng nôn nghén. Chẳng qua Du Du nôn nghén ghê gớm hơn người bình thường một chút thôi, đại ca kia liền lo sốt vó như trời sập xuống đến nơi mới sáng ra đã lôi nàng ra khỏi ổ chăn ấm áp, phải biết rằng, đêm qua nàng luyện chế đan dược đến gần hừng đông mới được đi ngủ đấy.“Huynh nói xem?”“Ta mà biết thì còn hỏi muội làm gì?” – Hắn lo lắng gần chết, ma nữ này còn thử sức chịu đựng của hắn nữa.Ngọc Phi Yên quyết định tha cho hắn một đường sống, dù sao bây giờ cũng không còn Nhã Long Lệnh hộ thân nữa rồi, chẳng may động đến hắn, kết cục của nàng sẽ khó khăn đây.“Du Du, nói cho huynh ấy, vì sao tỷ chưa rời giường mà đã nôn mửa như vậy.”Thượng Quan Du Du hai má ửng hồng kéo đầu phu quân xuống, ghé vào tai hắn nói nhỏ.Tiêu Trác Nhiên lập tức sững người, con ngươi đen mở to tròn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.“Du Du, nàng, nàng nói là nàng có…?”Thượng Quan Du Du e lệ gật đầu, vừa đó liền bị trượng phu ôm khỏi giường xoay quanh.“A! Trác Nhiên, chậm chút nào!”“Thật là tuyệt! Du Du, chúng ta lại có thêm một bảo bối nữa rồi!”Hắn rất vui sướng, lần trước bởi không hề hay biết, làm cha bảy tám năm trời, cũng không cảm nhận được cái khổ sở thừa sống thiếu chết của việc mang thai, cũng không tham gia một giai đoạn trưởng thành lớn của Nha Nha, lần này hắn muốn phải tham dự toàn bộ.Cảm động hôn lên đôi môi thê tử, tất cả ngọt ngào cùng khổ sở, bọn họ sẽ cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau vượt qua.“Này này này! Mấy người có thể kiềm chế chút được không? Muội còn ở đây mà!” – Ngọc Phi Yên thấy họ làm lơ mình thì rất là khó chịu, không phải nàng muốn chia oanh rẽ thúy gì, nhưng mà bọn họ đúng là không nên khiến nàng ngứa mắt.“Muội vẫn ở đây à?” – Tiêu Trác Nhiên bực mình nói, ôm thê tử vẫn còn ngượng ngùng vào trong lòng. Nàng ta không biết đường tự biến mất sao?“Mấy người thời gian này không thích hợp vận động dữ dội như thế đâu.” – Nàng cười xấu xa.“Không thích hợp?” – Tiêu Trác Nhiên cười nhạt. – “Ta thấy như là muội đang đố kỵ với tình cảm nồng nàn của vợ chồng ta thì có, trông người lại ngẫm đến ta sao? Đêm đêm phải giường đơn gối chiếc, thảo nào không thích nhìn người khác hạnh phúc!”“Như muội mới là tốt ấy, chứ như ai kia đêm đêm tình cảm mãnh liệt, không cẩn thận lao lực mà già trước tuổi đó!” – So về độc mồm độc miệng thì nàng chẳng kém ai bao giờ.Liếc mắt nhìn vẻ mặt gượng gao của Tiêu đường chủ lần nữa, vui quá là vui!*****“Bịch!” “Ui!”Ngọc Phi Yên ngã phịch trên sàn nhà, xoa xoa đầu gối đau đớn. Ôi! Đây là lần thứ ba trăm sáu mươi lăm rồi, ba trăm sáu mươi lăm lần thất bại rồi!Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, nàng biết là của Tiêu Trác Nhiên. Cái đồ tiểu nhân cười trên nỗi đau khổ của người khác!Chờ đầu gối bớt đau, nàng đứng dậy làm như không việc gì, cảm giác được ánh mắt cảm thông của mọi người, nàng hoài nghi không biết có phải sức quyến rũ của mình đã giảm sút rồi không.“Khả nhi, đàn ông đều tính những người phụ nữ đầy sức quyến rũ.” – Mục Cảnh Thiên che mặt góp ý, xấu hổ quá đi! Muội muội hắn đã phải theo đuổi đàn ông rồi mà còn bị người ta tránh. Người làm anh như hắn thật không còn mặt mũi nào ra đường!“Ý huynh là muội thiếu quyến rũ sao?” – Có giỏi thì thừa nhận xem nào.“Không phải là thiếu, mà vốn đã không có!” – Tiêu Trác Nhiên bỏ đá xuống giếng. – “Phụ nữ quyến rũ không biết theo đuổi đàn ông.”“Cám ơn đã chỉ bảo, muội sẽ đi tìm lại sức quyến rũ nữ tính của mình!” – Ngọc Phi Yên khom người trước hắn, khóe môi tràn ra một nụ cười quỷ dị.Tiêu Trác Nhiên chợt cảm thấy một luồng hơi nóng từ bụng dưới trào lên, mặt biến sắc – “Ngọc Phi Yên, muội đã làm gì ta?”Chết tiệt! Một phút lơ là, chúng chiêu rồi!“Huynh không biết sao?” – Nàng cười tươi như hoa.“Ta sẽ tìm muội tính sổ!” – Hắn nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đứng lên, thân hình loáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.“Tiêu đại ca, Du Du đang có thai đó nhé, không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, huynh tự mình giải quyết đi.” (A Tuyết: quá độc =]])Đằng sau còn vang vọng tiếng cười như ma quỷ của cô nàng ác độc nào đó.

ình Lan biệt viện – Lan Hiên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Du Du?” – Nhìn thê tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Tiêu Trác Nhiên khó nén nổi lo lắng.

Ngọc Phi Yên dùng ánh mắt coi thường nhìn Tiêu đại đường chủ biểu diễn. Hứ! Không có kiến thức thì cũng phải biết để ý chứ, cũng đã có một đứa con rồi, thế
mà lại không biết phụ nữ mang thai sáng sớm rời giường tất nhiên sẽ có
hiện tượng nôn nghén. Chẳng qua Du Du nôn nghén ghê gớm hơn người bình
thường một chút thôi, đại ca kia liền lo sốt vó như trời sập xuống đến
nơi mới sáng ra đã lôi nàng ra khỏi ổ chăn ấm áp, phải biết rằng, đêm
qua nàng luyện chế đan dược đến gần hừng đông mới được đi ngủ đấy.

“Huynh nói xem?”

“Ta mà biết thì còn hỏi muội làm gì?” – Hắn lo lắng gần chết, ma nữ này còn thử sức chịu đựng của hắn nữa.

Ngọc Phi Yên quyết định tha cho hắn một đường sống, dù sao bây giờ cũng không còn
Nhã Long Lệnh hộ thân nữa rồi, chẳng may động đến hắn, kết cục của nàng
sẽ khó khăn đây.

“Du Du, nói cho huynh ấy, vì sao tỷ chưa rời giường mà đã nôn mửa như vậy.”

Thượng Quan Du Du hai má ửng hồng kéo đầu phu quân xuống, ghé vào tai hắn nói nhỏ.

Tiêu Trác Nhiên lập tức sững người, con ngươi đen mở to tròn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.

“Du Du, nàng, nàng nói là nàng có…?”

Thượng Quan Du Du e lệ gật đầu, vừa đó liền bị trượng phu ôm khỏi giường xoay quanh.

“A! Trác Nhiên, chậm chút nào!”

“Thật là tuyệt! Du Du, chúng ta lại có thêm một bảo bối nữa rồi!”

Hắn rất vui
sướng, lần trước bởi không hề hay biết, làm cha bảy tám năm trời, cũng
không cảm nhận được cái khổ sở thừa sống thiếu chết của việc mang thai,
cũng không tham gia một giai đoạn trưởng thành lớn của Nha Nha, lần này
hắn muốn phải tham dự toàn bộ.

Cảm động hôn lên đôi môi thê tử, tất cả ngọt ngào cùng khổ sở, bọn họ sẽ cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau vượt qua.

“Này này
này! Mấy người có thể kiềm chế chút được không? Muội còn ở đây mà!” –
Ngọc Phi Yên thấy họ làm lơ mình thì rất là khó chịu, không phải nàng
muốn chia oanh rẽ thúy gì, nhưng mà bọn họ đúng là không nên khiến nàng
ngứa mắt.

“Muội vẫn ở
đây à?” – Tiêu Trác Nhiên bực mình nói, ôm thê tử vẫn còn ngượng ngùng
vào trong lòng. Nàng ta không biết đường tự biến mất sao?

“Mấy người thời gian này không thích hợp vận động dữ dội như thế đâu.” – Nàng cười xấu xa.

“Không thích hợp?” – Tiêu Trác Nhiên cười nhạt. – “Ta thấy như là muội đang đố kỵ
với tình cảm nồng nàn của vợ chồng ta thì có, trông người lại ngẫm đến
ta sao? Đêm đêm phải giường đơn gối chiếc, thảo nào không thích nhìn
người khác hạnh phúc!”

“Như muội
mới là tốt ấy, chứ như ai kia đêm đêm tình cảm mãnh liệt, không cẩn thận lao lực mà già trước tuổi đó!” – So về độc mồm độc miệng thì nàng chẳng kém ai bao giờ.

Liếc mắt nhìn vẻ mặt gượng gao của Tiêu đường chủ lần nữa, vui quá là vui!

*****

“Bịch!” “Ui!”

Ngọc Phi Yên ngã phịch trên sàn nhà, xoa xoa đầu gối đau đớn. Ôi! Đây là lần thứ ba
trăm sáu mươi lăm rồi, ba trăm sáu mươi lăm lần thất bại rồi!

Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo,
nàng biết là của Tiêu Trác Nhiên. Cái đồ tiểu nhân cười trên nỗi đau khổ của người khác!

Chờ đầu gối bớt đau, nàng đứng dậy làm như không việc gì, cảm giác được ánh mắt cảm thông của mọi người, nàng hoài nghi không biết có phải sức quyến rũ của mình đã giảm sút rồi không.

“Khả nhi,
đàn ông đều tính những người phụ nữ đầy sức quyến rũ.” – Mục Cảnh Thiên
che mặt góp ý, xấu hổ quá đi! Muội muội hắn đã phải theo đuổi đàn ông
rồi mà còn bị người ta tránh. Người làm anh như hắn thật không còn mặt
mũi nào ra đường!

“Ý huynh là muội thiếu quyến rũ sao?” – Có giỏi thì thừa nhận xem nào.

“Không phải
là thiếu, mà vốn đã không có!” – Tiêu Trác Nhiên bỏ đá xuống giếng. –
“Phụ nữ quyến rũ không biết theo đuổi đàn ông.”

“Cám ơn đã
chỉ bảo, muội sẽ đi tìm lại sức quyến rũ nữ tính của mình!” – Ngọc Phi
Yên khom người trước hắn, khóe môi tràn ra một nụ cười quỷ dị.

Tiêu Trác Nhiên chợt cảm thấy một luồng hơi nóng từ bụng dưới trào lên, mặt biến sắc – “Ngọc Phi Yên, muội đã làm gì ta?”

Chết tiệt! Một phút lơ là, chúng chiêu rồi!

“Huynh không biết sao?” – Nàng cười tươi như hoa.

“Ta sẽ tìm
muội tính sổ!” – Hắn nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đứng lên, thân
hình loáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Tiêu đại ca, Du Du đang có thai đó nhé, không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, huynh tự mình giải quyết đi.” (A Tuyết: quá độc =]])

Đằng sau còn vang vọng tiếng cười như ma quỷ của cô nàng ác độc nào đó.

Mỹ Nhân Phu QuânTác giả: Lạc Thần HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có… ình Lan biệt viện – Lan Hiên. “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Du Du?” – Nhìn thê tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Tiêu Trác Nhiên khó nén nổi lo lắng.Ngọc Phi Yên dùng ánh mắt coi thường nhìn Tiêu đại đường chủ biểu diễn. Hứ! Không có kiến thức thì cũng phải biết để ý chứ, cũng đã có một đứa con rồi, thế mà lại không biết phụ nữ mang thai sáng sớm rời giường tất nhiên sẽ có hiện tượng nôn nghén. Chẳng qua Du Du nôn nghén ghê gớm hơn người bình thường một chút thôi, đại ca kia liền lo sốt vó như trời sập xuống đến nơi mới sáng ra đã lôi nàng ra khỏi ổ chăn ấm áp, phải biết rằng, đêm qua nàng luyện chế đan dược đến gần hừng đông mới được đi ngủ đấy.“Huynh nói xem?”“Ta mà biết thì còn hỏi muội làm gì?” – Hắn lo lắng gần chết, ma nữ này còn thử sức chịu đựng của hắn nữa.Ngọc Phi Yên quyết định tha cho hắn một đường sống, dù sao bây giờ cũng không còn Nhã Long Lệnh hộ thân nữa rồi, chẳng may động đến hắn, kết cục của nàng sẽ khó khăn đây.“Du Du, nói cho huynh ấy, vì sao tỷ chưa rời giường mà đã nôn mửa như vậy.”Thượng Quan Du Du hai má ửng hồng kéo đầu phu quân xuống, ghé vào tai hắn nói nhỏ.Tiêu Trác Nhiên lập tức sững người, con ngươi đen mở to tròn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.“Du Du, nàng, nàng nói là nàng có…?”Thượng Quan Du Du e lệ gật đầu, vừa đó liền bị trượng phu ôm khỏi giường xoay quanh.“A! Trác Nhiên, chậm chút nào!”“Thật là tuyệt! Du Du, chúng ta lại có thêm một bảo bối nữa rồi!”Hắn rất vui sướng, lần trước bởi không hề hay biết, làm cha bảy tám năm trời, cũng không cảm nhận được cái khổ sở thừa sống thiếu chết của việc mang thai, cũng không tham gia một giai đoạn trưởng thành lớn của Nha Nha, lần này hắn muốn phải tham dự toàn bộ.Cảm động hôn lên đôi môi thê tử, tất cả ngọt ngào cùng khổ sở, bọn họ sẽ cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau vượt qua.“Này này này! Mấy người có thể kiềm chế chút được không? Muội còn ở đây mà!” – Ngọc Phi Yên thấy họ làm lơ mình thì rất là khó chịu, không phải nàng muốn chia oanh rẽ thúy gì, nhưng mà bọn họ đúng là không nên khiến nàng ngứa mắt.“Muội vẫn ở đây à?” – Tiêu Trác Nhiên bực mình nói, ôm thê tử vẫn còn ngượng ngùng vào trong lòng. Nàng ta không biết đường tự biến mất sao?“Mấy người thời gian này không thích hợp vận động dữ dội như thế đâu.” – Nàng cười xấu xa.“Không thích hợp?” – Tiêu Trác Nhiên cười nhạt. – “Ta thấy như là muội đang đố kỵ với tình cảm nồng nàn của vợ chồng ta thì có, trông người lại ngẫm đến ta sao? Đêm đêm phải giường đơn gối chiếc, thảo nào không thích nhìn người khác hạnh phúc!”“Như muội mới là tốt ấy, chứ như ai kia đêm đêm tình cảm mãnh liệt, không cẩn thận lao lực mà già trước tuổi đó!” – So về độc mồm độc miệng thì nàng chẳng kém ai bao giờ.Liếc mắt nhìn vẻ mặt gượng gao của Tiêu đường chủ lần nữa, vui quá là vui!*****“Bịch!” “Ui!”Ngọc Phi Yên ngã phịch trên sàn nhà, xoa xoa đầu gối đau đớn. Ôi! Đây là lần thứ ba trăm sáu mươi lăm rồi, ba trăm sáu mươi lăm lần thất bại rồi!Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, nàng biết là của Tiêu Trác Nhiên. Cái đồ tiểu nhân cười trên nỗi đau khổ của người khác!Chờ đầu gối bớt đau, nàng đứng dậy làm như không việc gì, cảm giác được ánh mắt cảm thông của mọi người, nàng hoài nghi không biết có phải sức quyến rũ của mình đã giảm sút rồi không.“Khả nhi, đàn ông đều tính những người phụ nữ đầy sức quyến rũ.” – Mục Cảnh Thiên che mặt góp ý, xấu hổ quá đi! Muội muội hắn đã phải theo đuổi đàn ông rồi mà còn bị người ta tránh. Người làm anh như hắn thật không còn mặt mũi nào ra đường!“Ý huynh là muội thiếu quyến rũ sao?” – Có giỏi thì thừa nhận xem nào.“Không phải là thiếu, mà vốn đã không có!” – Tiêu Trác Nhiên bỏ đá xuống giếng. – “Phụ nữ quyến rũ không biết theo đuổi đàn ông.”“Cám ơn đã chỉ bảo, muội sẽ đi tìm lại sức quyến rũ nữ tính của mình!” – Ngọc Phi Yên khom người trước hắn, khóe môi tràn ra một nụ cười quỷ dị.Tiêu Trác Nhiên chợt cảm thấy một luồng hơi nóng từ bụng dưới trào lên, mặt biến sắc – “Ngọc Phi Yên, muội đã làm gì ta?”Chết tiệt! Một phút lơ là, chúng chiêu rồi!“Huynh không biết sao?” – Nàng cười tươi như hoa.“Ta sẽ tìm muội tính sổ!” – Hắn nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đứng lên, thân hình loáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.“Tiêu đại ca, Du Du đang có thai đó nhé, không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, huynh tự mình giải quyết đi.” (A Tuyết: quá độc =]])Đằng sau còn vang vọng tiếng cười như ma quỷ của cô nàng ác độc nào đó.

Chương 44: Mị lực ở đâu (1)