Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn…
Chương 11
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… Sau khi ăn no Thiên Tuyết mới vuốt vuốt cái bụng của mình, tính tiền, đi làm chuyện tiếp theo.“Quản lí Bạch, làm phiền một chút. Không biết căn hộ trước đây tôi mua vẫn còn chứ?” Thiên Tuyết gọi một ông lão béo lại, tự nhiên hỏi. Nói thật cô thấy ông quản lí này rất giống một cục thịt di động. Nếu có người hỏi cô dùng từ gì để hình dung thì cô nhất định trả lời là “núc na núc ních”. Haha, tôi thấy nên giảm béo đi, ông Bạch!“Thiên tiểu thư…à, vẫn còn. Cô đúng là rất có mắt đánh giá. Hiện giờ nơi này đã rất đông người ở rồi, có một số người còn muốn thuê với giá cao nhưng hết phòng nên đành chịu đấy.” Người được gọi là ông Bạch bắt đầu giở chứng khoe khoang. Ông ta cũng thấy rất tiếc. Hiện giờ giá nhà ông ta đã tăng lên rất nhiều rồi, lại bị kẹt bởi căn hộ trống không có người ở của con nha đầu này. Thật sự rất lãng phí! Chi bằng ông bàn một chút về chuyện mua lại căn hộ đó. Như vậy rất lời a…“À, như thế sao? Chúc mừng ông. Tôi đang định dọn đến đây ở. Phiền ông gọi người lên dọn dẹp một chút giùm rồi. Bye bye”Bạch quản lí ngơ ngác nhìn Thiên Tuyết vẫy tay đi ngày càng xa. Tức đến nổ phổi. Ông vẫn chưa nói gì mà nó dám sai bảo ông lau chùi nhà cửa cho nó ở…Không nói đến kế hoạch kiếm lời của ông vẫn còn chưa ra đời liền bị nó b*p ch*t. Xú nha đầu!!Thiên Tuyết ra ngoài, mua rất nhiều đồ dùng cần thiết, tủ, giường, laptop, sách vở, kem đánh răng, khăn tắm…nhắn tất cả đều chuyển nhanh đến “khu nhà giàu”.Cái khu này an ninh rất tốt, trang trí thì đẹp, lại nhiều người có tiền cùng ở nên đâm ra cái tên “khu nhà giàu”. Trước đây cô có mua một căn hộ ở đó nên bây giờ mới tính đến chuyện sống trong đấy. Thật lòng mà nói thì vị trí nơi này rất tốt. Gần công ty Thiên thị, đại học S, bệnh viện nhà họ Âu Dương, trường của tiểu Vệ…Nếu thuê nhà thì giá nhất định rất cao…nhưng mà cô đã mua nó rồi, cho nên chỉ có thể nói bốn chữ vàng… “thật là may mắn”!!Thiên Tuyết tự tay sắp đặt nội thất trong nhà mới. Sau đó mới vui vẻ cao hứng tiễn mấy anh nhân viên về. Chính mình đi tắm một chút, chuẩn bị lên giường ngủ.Cô nằm trên giường oa oa thỏa mãn nhắm mắt, nhưng vừa nghĩ đến tài liệu Thiên Thụy đưa cho cô cô vẫn còn chưa chạm vào liền giật mình. Nâng hai mí mắt lên, đánh cho hết thứ cần thiết, in ra, nhét vào túi xách. Ngày mai cô sẽ mang đến cho hắn.--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------“Reng….reng…” Đồng hồ báo thức đặt ở cạnh đầu giường liên tục kêu khiến Thiên Tuyết tức giận đập mạnh vào công tắc ngưng lại, miệng còn không ngừng lẩm nhẩm chửi rủa.“Mày có im đi hay không? Hôm qua tao rất mệt. Thật khó mới có thể ngủ ngon lại bị mày phá hết…Mẹ nó, phản chủ mà! Sao mày không nghĩ lại là ai mua mày về nhà a, mày có biết là mình đang làm việc cho ai hay không??”Lăn qua lăn lại thêm một lúc nữa Thiên Tuyết mới cào cào tóc ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã 6h15. Cô hoàn toàn nhanh chóng thanh tỉnh. Chết rồi, hôm nay cô phải đến đại học S xem thử như thế nào nữa…Không thể trễ được. Còn có tài liệu của Thiên Thụy. Cô chết chắc rồi!!Thiên Tuyết nhào vào phòng tắm vừa thay đồ vừa đánh răng. Chải tóc sơ lược một lần mới gấp gáp cầm túi xách bay ra ngoài.Đón một chiếc taxi, chạy đến Thiên thị, giao cho nhân viên tiếp tân.“Cái này… giao cho Phó tổng…không được quên…”Thiên Tuyết thở hồng hộc nói xong một câu liền liều mạng chạy đi.Đại học SSáng sớm, thời tiết sáng sủa, cổng trường đại học quý tộc S lớn nhất thành phố, có rất nhiều xe hơi sang trọng đưa học sinh đi học, có thể vào học được ở ngôi trường này học sinh không phú cũng quý, rất nhiều người có tiền cũng không vào được, bởi vì ngoài yêu cầu có tiền thì còn phải có thành tích học tập xuất sắc, dĩ nhiên hàng năm trường cũng sẽ có năm mươi chỉ tiêu miễn phí cho học sinh nghèo khó xuất sắc vào học, còn được nhận cả tiền phụ cấp sinh hoạt.Đi tới cổng trường, Thiên Tuyết liền thấy một đám nữ sinh tập trung ở đấy, giống như đang chờ đợi người nào đó. Thiên Tuyết hướng một nữ sinh chất phác hỏi: "Bạn học, xin hỏi mọi ngươi đang làm gì vậy?" ."Bạn mau chuẩn bị tốt, học trưởng An Thịnh Vũ sắp đến rồi, đi, chúng ta chen đến phía trước đi", Nói xong liền lôi kéo Thiên Tuyết chen lên phía trước."Nhưng An Thịnh Vũ là ai ? Còn có. . . ." Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi. An Thịnh Vũ là tên âm binh nào vậy?"Cô có phải người địa cầu không? Ngay cả học trưởng An Thịnh Vũ của trường chúng ta cũng không biết. . ?”“Học trưởng An Thịnh Vũ là nam sinh có dáng dấp đẹp trai nhất trường chúng ta, trời ơi, nếu mình có thể trở thành người tình của anh ấy một ngày, có chết cũng đáng giá. . . . ." Một nữ sinh khác tay nâng hình trái tim khoa trương nói.
Sau khi ăn no Thiên Tuyết mới vuốt vuốt cái bụng của mình, tính tiền, đi làm chuyện tiếp theo.
“Quản lí Bạch, làm phiền một chút. Không biết căn hộ trước đây tôi mua vẫn
còn chứ?” Thiên Tuyết gọi một ông lão béo lại, tự nhiên hỏi. Nói thật cô thấy ông quản lí này rất giống một cục thịt di động. Nếu có người hỏi
cô dùng từ gì để hình dung thì cô nhất định trả lời là “núc na núc
ních”. Haha, tôi thấy nên giảm béo đi, ông Bạch!
“Thiên tiểu
thư…à, vẫn còn. Cô đúng là rất có mắt đánh giá. Hiện giờ nơi này đã rất
đông người ở rồi, có một số người còn muốn thuê với giá cao nhưng hết
phòng nên đành chịu đấy.” Người được gọi là ông Bạch bắt đầu giở chứng
khoe khoang. Ông ta cũng thấy rất tiếc. Hiện giờ giá nhà ông ta đã tăng
lên rất nhiều rồi, lại bị kẹt bởi căn hộ trống không có người ở của con
nha đầu này. Thật sự rất lãng phí! Chi bằng ông bàn một chút về chuyện
mua lại căn hộ đó. Như vậy rất lời a…
“À, như thế sao? Chúc mừng ông. Tôi đang định dọn đến đây ở. Phiền ông gọi người lên dọn dẹp một chút giùm rồi. Bye bye”
Bạch quản lí ngơ ngác nhìn Thiên Tuyết vẫy tay đi ngày càng xa. Tức đến nổ
phổi. Ông vẫn chưa nói gì mà nó dám sai bảo ông lau chùi nhà cửa cho nó
ở…Không nói đến kế hoạch kiếm lời của ông vẫn còn chưa ra đời liền bị nó b*p ch*t. Xú nha đầu!!
Thiên Tuyết ra ngoài, mua rất nhiều đồ
dùng cần thiết, tủ, giường, laptop, sách vở, kem đánh răng, khăn
tắm…nhắn tất cả đều chuyển nhanh đến “khu nhà giàu”.
Cái khu này
an ninh rất tốt, trang trí thì đẹp, lại nhiều người có tiền cùng ở nên
đâm ra cái tên “khu nhà giàu”. Trước đây cô có mua một căn hộ ở đó nên
bây giờ mới tính đến chuyện sống trong đấy. Thật lòng mà nói thì vị trí
nơi này rất tốt. Gần công ty Thiên thị, đại học S, bệnh viện nhà họ Âu
Dương, trường của tiểu Vệ…
Nếu thuê nhà thì giá nhất định rất cao…nhưng mà cô đã mua nó rồi, cho nên chỉ có thể nói bốn chữ vàng… “thật là may mắn”!!
Thiên Tuyết tự tay sắp đặt nội thất trong nhà mới. Sau đó mới vui vẻ cao hứng tiễn mấy anh nhân viên về. Chính mình đi tắm một chút, chuẩn bị lên
giường ngủ.
Cô nằm trên giường oa oa thỏa mãn nhắm mắt, nhưng vừa nghĩ đến tài liệu Thiên Thụy đưa cho cô cô vẫn còn chưa chạm vào liền
giật mình. Nâng hai mí mắt lên, đánh cho hết thứ cần thiết, in ra, nhét
vào túi xách. Ngày mai cô sẽ mang đến cho hắn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Reng….reng…” Đồng hồ báo thức đặt ở cạnh đầu giường liên tục kêu khiến Thiên Tuyết
tức giận đập mạnh vào công tắc ngưng lại, miệng còn không ngừng lẩm nhẩm chửi rủa.
“Mày có im đi hay không? Hôm qua tao rất mệt. Thật khó mới có thể ngủ ngon lại bị mày phá hết…Mẹ nó, phản chủ mà! Sao mày
không nghĩ lại là ai mua mày về nhà a, mày có biết là mình đang làm việc cho ai hay không??”
Lăn qua lăn lại thêm một lúc nữa Thiên Tuyết mới cào cào tóc ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã 6h15. Cô hoàn toàn nhanh
chóng thanh tỉnh. Chết rồi, hôm nay cô phải đến đại học S xem thử như
thế nào nữa…Không thể trễ được. Còn có tài liệu của Thiên Thụy. Cô chết
chắc rồi!!
Thiên Tuyết nhào vào phòng tắm vừa thay đồ vừa đánh răng. Chải tóc sơ lược một lần mới gấp gáp cầm túi xách bay ra ngoài.
Đón một chiếc taxi, chạy đến Thiên thị, giao cho nhân viên tiếp tân.
“Cái này… giao cho Phó tổng…không được quên…”Thiên Tuyết thở hồng hộc nói xong một câu liền liều mạng chạy đi.
Đại học S
Sáng sớm, thời tiết sáng sủa, cổng trường đại học quý tộc S lớn nhất thành
phố, có rất nhiều xe hơi sang trọng đưa học sinh đi học, có thể vào học
được ở ngôi trường này học sinh không phú cũng quý, rất nhiều người có
tiền cũng không vào được, bởi vì ngoài yêu cầu có tiền thì còn phải có
thành tích học tập xuất sắc, dĩ nhiên hàng năm trường cũng sẽ có năm
mươi chỉ tiêu miễn phí cho học sinh nghèo khó xuất sắc vào học, còn được nhận cả tiền phụ cấp sinh hoạt.
Đi tới cổng trường, Thiên Tuyết liền thấy một đám nữ sinh tập trung ở đấy, giống như đang chờ đợi người nào đó. Thiên Tuyết hướng một nữ sinh chất phác hỏi: "Bạn học, xin hỏi
mọi ngươi đang làm gì vậy?" .
"Bạn mau chuẩn bị tốt, học trưởng
An Thịnh Vũ sắp đến rồi, đi, chúng ta chen đến phía trước đi", Nói xong
liền lôi kéo Thiên Tuyết chen lên phía trước.
"Nhưng An Thịnh Vũ là ai ? Còn có. . . ." Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi. An Thịnh Vũ là tên âm binh nào vậy?
"Cô có phải người địa cầu không? Ngay cả học trưởng An Thịnh Vũ của trường chúng ta cũng không biết. . ?”
“Học trưởng An Thịnh Vũ là nam sinh có dáng dấp đẹp trai nhất trường chúng
ta, trời ơi, nếu mình có thể trở thành người tình của anh ấy một ngày,
có chết cũng đáng giá. . . . ." Một nữ sinh khác tay nâng hình trái tim
khoa trương nói.
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… Sau khi ăn no Thiên Tuyết mới vuốt vuốt cái bụng của mình, tính tiền, đi làm chuyện tiếp theo.“Quản lí Bạch, làm phiền một chút. Không biết căn hộ trước đây tôi mua vẫn còn chứ?” Thiên Tuyết gọi một ông lão béo lại, tự nhiên hỏi. Nói thật cô thấy ông quản lí này rất giống một cục thịt di động. Nếu có người hỏi cô dùng từ gì để hình dung thì cô nhất định trả lời là “núc na núc ních”. Haha, tôi thấy nên giảm béo đi, ông Bạch!“Thiên tiểu thư…à, vẫn còn. Cô đúng là rất có mắt đánh giá. Hiện giờ nơi này đã rất đông người ở rồi, có một số người còn muốn thuê với giá cao nhưng hết phòng nên đành chịu đấy.” Người được gọi là ông Bạch bắt đầu giở chứng khoe khoang. Ông ta cũng thấy rất tiếc. Hiện giờ giá nhà ông ta đã tăng lên rất nhiều rồi, lại bị kẹt bởi căn hộ trống không có người ở của con nha đầu này. Thật sự rất lãng phí! Chi bằng ông bàn một chút về chuyện mua lại căn hộ đó. Như vậy rất lời a…“À, như thế sao? Chúc mừng ông. Tôi đang định dọn đến đây ở. Phiền ông gọi người lên dọn dẹp một chút giùm rồi. Bye bye”Bạch quản lí ngơ ngác nhìn Thiên Tuyết vẫy tay đi ngày càng xa. Tức đến nổ phổi. Ông vẫn chưa nói gì mà nó dám sai bảo ông lau chùi nhà cửa cho nó ở…Không nói đến kế hoạch kiếm lời của ông vẫn còn chưa ra đời liền bị nó b*p ch*t. Xú nha đầu!!Thiên Tuyết ra ngoài, mua rất nhiều đồ dùng cần thiết, tủ, giường, laptop, sách vở, kem đánh răng, khăn tắm…nhắn tất cả đều chuyển nhanh đến “khu nhà giàu”.Cái khu này an ninh rất tốt, trang trí thì đẹp, lại nhiều người có tiền cùng ở nên đâm ra cái tên “khu nhà giàu”. Trước đây cô có mua một căn hộ ở đó nên bây giờ mới tính đến chuyện sống trong đấy. Thật lòng mà nói thì vị trí nơi này rất tốt. Gần công ty Thiên thị, đại học S, bệnh viện nhà họ Âu Dương, trường của tiểu Vệ…Nếu thuê nhà thì giá nhất định rất cao…nhưng mà cô đã mua nó rồi, cho nên chỉ có thể nói bốn chữ vàng… “thật là may mắn”!!Thiên Tuyết tự tay sắp đặt nội thất trong nhà mới. Sau đó mới vui vẻ cao hứng tiễn mấy anh nhân viên về. Chính mình đi tắm một chút, chuẩn bị lên giường ngủ.Cô nằm trên giường oa oa thỏa mãn nhắm mắt, nhưng vừa nghĩ đến tài liệu Thiên Thụy đưa cho cô cô vẫn còn chưa chạm vào liền giật mình. Nâng hai mí mắt lên, đánh cho hết thứ cần thiết, in ra, nhét vào túi xách. Ngày mai cô sẽ mang đến cho hắn.--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------“Reng….reng…” Đồng hồ báo thức đặt ở cạnh đầu giường liên tục kêu khiến Thiên Tuyết tức giận đập mạnh vào công tắc ngưng lại, miệng còn không ngừng lẩm nhẩm chửi rủa.“Mày có im đi hay không? Hôm qua tao rất mệt. Thật khó mới có thể ngủ ngon lại bị mày phá hết…Mẹ nó, phản chủ mà! Sao mày không nghĩ lại là ai mua mày về nhà a, mày có biết là mình đang làm việc cho ai hay không??”Lăn qua lăn lại thêm một lúc nữa Thiên Tuyết mới cào cào tóc ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã 6h15. Cô hoàn toàn nhanh chóng thanh tỉnh. Chết rồi, hôm nay cô phải đến đại học S xem thử như thế nào nữa…Không thể trễ được. Còn có tài liệu của Thiên Thụy. Cô chết chắc rồi!!Thiên Tuyết nhào vào phòng tắm vừa thay đồ vừa đánh răng. Chải tóc sơ lược một lần mới gấp gáp cầm túi xách bay ra ngoài.Đón một chiếc taxi, chạy đến Thiên thị, giao cho nhân viên tiếp tân.“Cái này… giao cho Phó tổng…không được quên…”Thiên Tuyết thở hồng hộc nói xong một câu liền liều mạng chạy đi.Đại học SSáng sớm, thời tiết sáng sủa, cổng trường đại học quý tộc S lớn nhất thành phố, có rất nhiều xe hơi sang trọng đưa học sinh đi học, có thể vào học được ở ngôi trường này học sinh không phú cũng quý, rất nhiều người có tiền cũng không vào được, bởi vì ngoài yêu cầu có tiền thì còn phải có thành tích học tập xuất sắc, dĩ nhiên hàng năm trường cũng sẽ có năm mươi chỉ tiêu miễn phí cho học sinh nghèo khó xuất sắc vào học, còn được nhận cả tiền phụ cấp sinh hoạt.Đi tới cổng trường, Thiên Tuyết liền thấy một đám nữ sinh tập trung ở đấy, giống như đang chờ đợi người nào đó. Thiên Tuyết hướng một nữ sinh chất phác hỏi: "Bạn học, xin hỏi mọi ngươi đang làm gì vậy?" ."Bạn mau chuẩn bị tốt, học trưởng An Thịnh Vũ sắp đến rồi, đi, chúng ta chen đến phía trước đi", Nói xong liền lôi kéo Thiên Tuyết chen lên phía trước."Nhưng An Thịnh Vũ là ai ? Còn có. . . ." Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi. An Thịnh Vũ là tên âm binh nào vậy?"Cô có phải người địa cầu không? Ngay cả học trưởng An Thịnh Vũ của trường chúng ta cũng không biết. . ?”“Học trưởng An Thịnh Vũ là nam sinh có dáng dấp đẹp trai nhất trường chúng ta, trời ơi, nếu mình có thể trở thành người tình của anh ấy một ngày, có chết cũng đáng giá. . . . ." Một nữ sinh khác tay nâng hình trái tim khoa trương nói.