Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn…
Chương 35
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… Đợi sau khí hắn đi rồi Thiên Tuyết mới xì mũi coi thường một cái, lim dim muốn ngủ.Cửa phòng bỗng nhiên mở ra một khe nhỏ, cô nghĩ là nhìn thấy thứ gì đó màutrắng lao vào! Hơn nửa bên ngoài còn không ngừng truyền đến tiếng bướcchân.“Ư..ư…”Thiên Tuyết lòm còm bò dậy, bắt gặp dưới giường còn một vật thể màu trắng không ngừng ngưng mắt nhìn cô, miệng kêu ư ử.Này! Đây là chó? Có phải hay không? Tại sao đáng yêu như vậy! Trời ạ! Ngườita bị chó cắn thế nhưng cô lại muốn cắn con chó này một cái a…“Nào, đến đây…Mày phải nhảy lên, tao không thể cúi xuống được…Oa, thật là thông minh, còn hiểu được tiếng người nha!”Thiên Tuyết mới nói dứt câu đột nhiên nó bắt nhịp bay lên, nhảy lên giường. Khiến cho cô vui mừng không kịp. Nó có linh tính!Chỉ là nó đột nhiên chui vào trong long cô, không ngừng kêu, dụi thật sâu vào áo của cô.“Mày làm sao vậy?”Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Thiên Tuyết nghi hoặc nhíu mày. Từkhi ở đây, cô chưa từng gặp ai ngoài Lãnh Ngạo cả. Nếu như có cũng chỉnghe được tiếng chứ không thấy người. Nếu là hắn thì trên lí thuyết sẽkhông bao giờ gõ cửa. Vậy thì là ai?“Vào đi, cửa không khóa!”Bên ngoài, một đám vệ sĩ cung kính cúi đầu mở cửa. Nhìn cô gái đang ngồi trên giường.“Tiểu thư, xin hỏi người có thấy con vật nào chạy vào đây hay không?” Mộtngười cung kính. Bọn họ tuy thấy con vật kia đang nằm trong tay cô nhưng vẫn phải hỏi. Nếu không cô gái này nhất định cho là bọn họ cố ý khi dễcô ta.“A, có nha. Nó là của các người sao?” Thiên Tuyết v**t v* lông con chó nhỏ. Cô cảm thấy nó rất bất an. Sợ đám người này sao?“Vâng, xin hỏi chúng tôi có thể mang nó đi hay không?”“Để làm gì?” Thiên Tuyết đơn thuần thuận miệng hỏi khiến cho đám người bọn họ không dám trả lờiMuốn nói cái gì? Chẳng lẽ nói là đem con vật kia đi nấu nước sôi sau đó lột da, dùng lông của nó làm khăn mang đến cho chủ tử?Trong biệt thự này có quy tắc rất rõ ràng, phàm là vật có hô hấp mà không cótrách nhiệm và nhiệm vụ gì thì không được bước vào. Giới hạn lớn nhấtchính là đứng ngoài sân. Chủ tử không thích có vật sống bước vào khu vực của hắn! Cho nên bọn hắn mới vào muốn bắt ra. Camera lưu lại hình ảnhcon vật này là cái chắc. Bọn họ thất trách chính là thất trách. Phảichịu trách nhiệm. Nhưng mà nếu như mang lông con vật này đến chứng minhnó đã chết thì biết đâu có thể chuộc được chút lỗi lầm. Hình phạt cũngsẽ nhẹ hơn!Có nhiều lúc bọn họ cũng tự hỏi. Có phải chủ tử quábiến thái? Chỉ là vô tình phạm vào lỗi lầm nhỏ cũng phải trả một cái giá thật lớn! Có hay không dã man!Người duy nhất hiện giờ phạm rấtnhiều quy tắc mà không chết chỉ có một mình cô gái đang ngồi trên giường của chủ tử…Cho nên đối với cô ta phải cẩn thận! Nếu như cô gái này cũng khát máu như ngài thì phải làm sao?
Đợi sau khí hắn đi rồi Thiên Tuyết mới xì mũi coi thường một cái, lim dim muốn ngủ.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra một khe nhỏ, cô nghĩ là nhìn thấy thứ gì đó màutrắng lao vào! Hơn nửa bên ngoài còn không ngừng truyền đến tiếng bướcchân.
“Ư..ư…”
Thiên Tuyết lòm còm bò dậy, bắt gặp dưới giường còn một vật thể màu trắng không ngừng ngưng mắt nhìn cô, miệng kêu ư ử.
Này! Đây là chó? Có phải hay không? Tại sao đáng yêu như vậy! Trời ạ! Ngườita bị chó cắn thế nhưng cô lại muốn cắn con chó này một cái a…
“Nào, đến đây…Mày phải nhảy lên, tao không thể cúi xuống được…Oa, thật là thông minh, còn hiểu được tiếng người nha!”
Thiên Tuyết mới nói dứt câu đột nhiên nó bắt nhịp bay lên, nhảy lên giường. Khiến cho cô vui mừng không kịp. Nó có linh tính!
Chỉ là nó đột nhiên chui vào trong long cô, không ngừng kêu, dụi thật sâu vào áo của cô.
“Mày làm sao vậy?”
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Thiên Tuyết nghi hoặc nhíu mày. Từkhi ở đây, cô chưa từng gặp ai ngoài Lãnh Ngạo cả. Nếu như có cũng chỉnghe được tiếng chứ không thấy người. Nếu là hắn thì trên lí thuyết sẽkhông bao giờ gõ cửa. Vậy thì là ai?
“Vào đi, cửa không khóa!”
Bên ngoài, một đám vệ sĩ cung kính cúi đầu mở cửa. Nhìn cô gái đang ngồi trên giường.
“Tiểu thư, xin hỏi người có thấy con vật nào chạy vào đây hay không?” Mộtngười cung kính. Bọn họ tuy thấy con vật kia đang nằm trong tay cô nhưng vẫn phải hỏi. Nếu không cô gái này nhất định cho là bọn họ cố ý khi dễcô ta.
“A, có nha. Nó là của các người sao?” Thiên Tuyết v**t v* lông con chó nhỏ. Cô cảm thấy nó rất bất an. Sợ đám người này sao?
“Vâng, xin hỏi chúng tôi có thể mang nó đi hay không?”
“Để làm gì?” Thiên Tuyết đơn thuần thuận miệng hỏi khiến cho đám người bọn họ không dám trả lời
Muốn nói cái gì? Chẳng lẽ nói là đem con vật kia đi nấu nước sôi sau đó lột da, dùng lông của nó làm khăn mang đến cho chủ tử?
Trong biệt thự này có quy tắc rất rõ ràng, phàm là vật có hô hấp mà không cótrách nhiệm và nhiệm vụ gì thì không được bước vào. Giới hạn lớn nhấtchính là đứng ngoài sân. Chủ tử không thích có vật sống bước vào khu vực của hắn! Cho nên bọn hắn mới vào muốn bắt ra. Camera lưu lại hình ảnhcon vật này là cái chắc. Bọn họ thất trách chính là thất trách. Phảichịu trách nhiệm. Nhưng mà nếu như mang lông con vật này đến chứng minhnó đã chết thì biết đâu có thể chuộc được chút lỗi lầm. Hình phạt cũngsẽ nhẹ hơn!
Có nhiều lúc bọn họ cũng tự hỏi. Có phải chủ tử quábiến thái? Chỉ là vô tình phạm vào lỗi lầm nhỏ cũng phải trả một cái giá thật lớn! Có hay không dã man!
Người duy nhất hiện giờ phạm rấtnhiều quy tắc mà không chết chỉ có một mình cô gái đang ngồi trên giường của chủ tử…Cho nên đối với cô ta phải cẩn thận! Nếu như cô gái này cũng khát máu như ngài thì phải làm sao?
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… Đợi sau khí hắn đi rồi Thiên Tuyết mới xì mũi coi thường một cái, lim dim muốn ngủ.Cửa phòng bỗng nhiên mở ra một khe nhỏ, cô nghĩ là nhìn thấy thứ gì đó màutrắng lao vào! Hơn nửa bên ngoài còn không ngừng truyền đến tiếng bướcchân.“Ư..ư…”Thiên Tuyết lòm còm bò dậy, bắt gặp dưới giường còn một vật thể màu trắng không ngừng ngưng mắt nhìn cô, miệng kêu ư ử.Này! Đây là chó? Có phải hay không? Tại sao đáng yêu như vậy! Trời ạ! Ngườita bị chó cắn thế nhưng cô lại muốn cắn con chó này một cái a…“Nào, đến đây…Mày phải nhảy lên, tao không thể cúi xuống được…Oa, thật là thông minh, còn hiểu được tiếng người nha!”Thiên Tuyết mới nói dứt câu đột nhiên nó bắt nhịp bay lên, nhảy lên giường. Khiến cho cô vui mừng không kịp. Nó có linh tính!Chỉ là nó đột nhiên chui vào trong long cô, không ngừng kêu, dụi thật sâu vào áo của cô.“Mày làm sao vậy?”Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Thiên Tuyết nghi hoặc nhíu mày. Từkhi ở đây, cô chưa từng gặp ai ngoài Lãnh Ngạo cả. Nếu như có cũng chỉnghe được tiếng chứ không thấy người. Nếu là hắn thì trên lí thuyết sẽkhông bao giờ gõ cửa. Vậy thì là ai?“Vào đi, cửa không khóa!”Bên ngoài, một đám vệ sĩ cung kính cúi đầu mở cửa. Nhìn cô gái đang ngồi trên giường.“Tiểu thư, xin hỏi người có thấy con vật nào chạy vào đây hay không?” Mộtngười cung kính. Bọn họ tuy thấy con vật kia đang nằm trong tay cô nhưng vẫn phải hỏi. Nếu không cô gái này nhất định cho là bọn họ cố ý khi dễcô ta.“A, có nha. Nó là của các người sao?” Thiên Tuyết v**t v* lông con chó nhỏ. Cô cảm thấy nó rất bất an. Sợ đám người này sao?“Vâng, xin hỏi chúng tôi có thể mang nó đi hay không?”“Để làm gì?” Thiên Tuyết đơn thuần thuận miệng hỏi khiến cho đám người bọn họ không dám trả lờiMuốn nói cái gì? Chẳng lẽ nói là đem con vật kia đi nấu nước sôi sau đó lột da, dùng lông của nó làm khăn mang đến cho chủ tử?Trong biệt thự này có quy tắc rất rõ ràng, phàm là vật có hô hấp mà không cótrách nhiệm và nhiệm vụ gì thì không được bước vào. Giới hạn lớn nhấtchính là đứng ngoài sân. Chủ tử không thích có vật sống bước vào khu vực của hắn! Cho nên bọn hắn mới vào muốn bắt ra. Camera lưu lại hình ảnhcon vật này là cái chắc. Bọn họ thất trách chính là thất trách. Phảichịu trách nhiệm. Nhưng mà nếu như mang lông con vật này đến chứng minhnó đã chết thì biết đâu có thể chuộc được chút lỗi lầm. Hình phạt cũngsẽ nhẹ hơn!Có nhiều lúc bọn họ cũng tự hỏi. Có phải chủ tử quábiến thái? Chỉ là vô tình phạm vào lỗi lầm nhỏ cũng phải trả một cái giá thật lớn! Có hay không dã man!Người duy nhất hiện giờ phạm rấtnhiều quy tắc mà không chết chỉ có một mình cô gái đang ngồi trên giường của chủ tử…Cho nên đối với cô ta phải cẩn thận! Nếu như cô gái này cũng khát máu như ngài thì phải làm sao?