Tác giả:

Đêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có…

Chương 84: Mỹ nhân sư phụ (2)

Mỹ Nhân Phu QuânTác giả: Lạc Thần HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có… “Trúc âm muốn gặp nàng?”Nữ tử này chính là sư phụ của Long Diệc Hân cùng Mạc Lục – Diệu Trúc Âm.Nàng nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng tràn đầy vui mừng, Diệc Hân rốt cục cũng tìm được một nữa của chính mình, nàng luôn lo lắng vì hắn quá coi trọng nàng mà sẽ bỏ qua cơ hội lấy vợ, mà nàng lại không thể ép buộc hắn làm những chuyện mà hắn không thích, đứa nhỏ này luôn vì chuyện năm đó không chữa khỏi bệnh cho nàng mà áy náy không thôi, những năm gần đây, vẫn đều tìm cách cứu trị cho nàng, thật là khổ cho hắn.Thật ra chuyện này không liên quan đến hắn, vận mệnh nàng đã được định như vậy, ai cũng oán không được, thân thể nàng sinh ra đã mang bệnh khó chữa, hơn nữa đã kéo dài được đến hai mươi năm, đây cũng là phúc khí của nàng.“Ta đương nhiên muốn gặp nữ tử mà ngươi thích…khụ khụ…”, đột nhiên Diệu Trúc Âm ho không ngừng.Long Diệc Hân tiến lên, tay trái đỡ lấy nàng, tay phải đặt sau lưng nàng, chậm rãi đem nội lực truyền vào cơ thể nàng, nữa khắc sau, thanh âm khụ khụ mới dừng lại được. Hắn thu hồi bàn tay, mi tâm nhíu lại, khuôn mặt mang nét ưu tư, bệnh tình Trúc Âm gần đây lại có vẻ nặng hơn, có nên cho Phi Yên xem qua một chút hay không?Trong lòng Long Diệc Hân ngầm bực bản thân mình, hắn nhìn nàng chịu khổ mà không có biện pháp cứu trị, chỉ có thể tạm thời xoa dịu đi.Huyền U a Huyền U, nếu ngươi tận mắt thấy bộ dáng khổ sở của nàng là do chính ngươi tạo thành, ngươi sẽ như thế nào đây? Cũng nên cho ngươi xem qua một chút, nhưng bây giờ còn chưa đến thời điểm, để cho hắn ở lại băng quan cẩn thận suy nghĩ lại việc của mình làm một chút a.Trong lúc còn đang suy tư, một âm thanh trong trẻo truyền vào,“Tướng công, ta đã trở về.”Vừa dứt lời, bóng hình màu tím xinh đẹp thướt tha đã đến phòng khách.Diệu Trúc Âm đánh giá nữ tử thanh lệ trước mặt, nhìn nàng sức sống tràn ngập quanh mình, vừa lòng gật đầu, dùng ánh mắt hỏi Long Diệc Hân, xác định nàng là vợ của hắn.Trên thân cô gái này có một loại mị lực đặc biệt, nhất là đôi mắt long lanh sáng ngời, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào trong đôi mắt trong suốt như thủy tinh ấy.Khi Diệu Trúc Âm đang đánh giá nàng, thì Ngọc Phi Yên cũng âm thầm nghiên cứu nàng ấy.Nàng ấy rất đẹp, yếu ớt đến độ làm cho người ta đau lòng, nàng ấy như con chim nhỏ cần được người ta bảo vệ và chăm sóc, nhưng Ngọc Phi Yên biết nàng ấy không phải như vậy. Khi nàng ấy cười, làm người ta phát sinh cảm giác an tâm, như hoa cỏ nở trong mùa xuân.Nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng ấy, ấn đường có chút xanh tím, vừa thấy Phi Yên đã biết nàng ấy đã bị bệnh nhiều năm.Nữ tử này cùng tướng công nhà nàng có quan hệ như thế nào?Xem ra thái độ của tướng công nhà nàng đối với nữ tử này còn thân mật hơn đối với thê tử, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát, nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận là bản thân mình đang ghen.“Tướng công, sao không giới thiệu một chút cho ta biết vị tỷ tỷ xinh đẹp này?” – Ánh mắt nàng dò xét hướng về phía trượng phu mình.“Ta là Diệu Trúc Âm”Không chờ Long Diệc Hân mở miệng, thanh âm mềm nhẹ của Diệu Trúc Âm đã vang lên, nàng thực thích nữ oa này, thật tự nhiên, trong sáng, thẳng thắn, luôn toát ra sức sống mạnh mẽ, vui vẻ.Diệu Trúc Âm?Tên rất đẹp, tràn ngập ý thơ, tự “Trúc” làm cho nàng chợt nhớ đến nam tử kia, bọn họ rất là xứng đôi, một người thon cao, một người mảnh mai, một người như sông dài, một người như suối nhỏ, thật tự nhiên hòa quyện vào nhau rất hài hòa.Nàng không biết vì sao mình chợt nghĩ đến Huyền U, chính là khi nghe được tên Trúc Âm, thì liền liên tưởng đến quan hệ của bọn họ.Người ta tự hào phóng giới thiệu mình trước, nàng cũng không thể keo kiệt nên nhanh nhanh nói tên mình ra.“Phi Yên nữ thần y – đại danh lừng lẫy trên giang hồ?”Trúc Âm tuy rằng ẩn cư ở Thanh Trúc biệt uyển, nhưng ẩn cư không có nghĩa là nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện trên giang hồ, vì Lục nhi sợ nàng buồn chán nên luôn nói cho nàng biết những chuyện xảy ra trên giang hồ, những nhân tài mới xuất hiện.Thật sự gặp được nữ đại thần y truyền kỳ Ngọc Phi Yên lòng nàng có chút kinh ngạc, tiểu nữ oa kia chính là nữ thần y tiêu sái, nghe nói y thuật của nàng là hoàn toàn kế thừa từ Tiêu Dao Y Thánh, hơn nữa lại là trò giỏi hơn thầy.Ánh mắt của nàng ấy từ khi vào đây đều đặt trên người Diệc Hân, hắn đưa nàng đến đây là vì muốn để nàng ấy xem bệnh cho mình, đứa nhỏ này thời khắc nào cũng đều luôn quan tâm đến nàng.“Đó là giang hồ bằng hữu truy phong, tiểu muội cũng thấy xấu hổ.”Ngọc Phi Yên nói như vậy nhưng thật ra cũng không khách khí chút nào, nàng nào có xấu hổ đâu, nàng vui vẻ nhận thì có, bởi vì nàng rất tin tưởng vào y thuật của mình.Vào lúc này, Diệu Trúc Âm lại ho lên khụ khụLong Diệc Hân dời ánh mắt đang đặt trên người thê tử, nhìn Trúc Âm mà lo lắng, may mắn thay lần này nàng chỉ ho khan vài tiếng thì liền dừng lại.“Tỷ tỷ, nếu tin tưởng tiểu muội, có thể cho tiểu muội bắt mạch hay không?”Ngọc Phi Yên chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Trúc Âm, nóng lòng muốn thử.******************

“Trúc âm muốn gặp nàng?”

Nữ tử này chính là sư phụ của Long Diệc Hân cùng Mạc Lục – Diệu Trúc Âm.

Nàng nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng tràn đầy vui mừng, Diệc Hân rốt cục cũng tìm
được một nữa của chính mình, nàng luôn lo lắng vì hắn quá coi trọng nàng mà sẽ bỏ qua cơ hội lấy vợ, mà nàng lại không thể ép buộc hắn làm những chuyện mà hắn không thích, đứa nhỏ này luôn vì chuyện năm đó không chữa khỏi bệnh cho nàng mà áy náy không thôi, những năm gần đây, vẫn đều tìm cách cứu trị cho nàng, thật là khổ cho hắn.

Thật ra
chuyện này không liên quan đến hắn, vận mệnh nàng đã được định như vậy,
ai cũng oán không được, thân thể nàng sinh ra đã mang bệnh khó chữa, hơn nữa đã kéo dài được đến hai mươi năm, đây cũng là phúc khí của nàng.

“Ta đương nhiên muốn gặp nữ tử mà ngươi thích…khụ khụ…”, đột nhiên Diệu Trúc Âm ho không ngừng.

Long Diệc
Hân tiến lên, tay trái đỡ lấy nàng, tay phải đặt sau lưng nàng, chậm rãi đem nội lực truyền vào cơ thể nàng, nữa khắc sau, thanh âm khụ khụ mới
dừng lại được. Hắn thu hồi bàn tay, mi tâm nhíu lại, khuôn mặt mang nét
ưu tư, bệnh tình Trúc Âm gần đây lại có vẻ nặng hơn, có nên cho Phi Yên
xem qua một chút hay không?

Trong lòng
Long Diệc Hân ngầm bực bản thân mình, hắn nhìn nàng chịu khổ mà không có biện pháp cứu trị, chỉ có thể tạm thời xoa dịu đi.

Huyền U a
Huyền U, nếu ngươi tận mắt thấy bộ dáng khổ sở của nàng là do chính
ngươi tạo thành, ngươi sẽ như thế nào đây? Cũng nên cho ngươi xem qua
một chút, nhưng bây giờ còn chưa đến thời điểm, để cho hắn ở lại băng
quan cẩn thận suy nghĩ lại việc của mình làm một chút a.

Trong lúc còn đang suy tư, một âm thanh trong trẻo truyền vào,

“Tướng công, ta đã trở về.”

Vừa dứt lời, bóng hình màu tím xinh đẹp thướt tha đã đến phòng khách.

Diệu Trúc Âm đánh giá nữ tử thanh lệ trước mặt, nhìn nàng sức sống tràn ngập quanh
mình, vừa lòng gật đầu, dùng ánh mắt hỏi Long Diệc Hân, xác định nàng là vợ của hắn.

Trên thân cô gái này có một loại mị lực đặc biệt, nhất là đôi mắt long lanh sáng
ngời, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào trong đôi mắt trong suốt như
thủy tinh ấy.

Khi Diệu Trúc Âm đang đánh giá nàng, thì Ngọc Phi Yên cũng âm thầm nghiên cứu nàng ấy.

Nàng ấy rất
đẹp, yếu ớt đến độ làm cho người ta đau lòng, nàng ấy như con chim nhỏ
cần được người ta bảo vệ và chăm sóc, nhưng Ngọc Phi Yên biết nàng ấy
không phải như vậy. Khi nàng ấy cười, làm người ta phát sinh cảm giác an tâm, như hoa cỏ nở trong mùa xuân.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng ấy, ấn đường có chút xanh tím, vừa thấy Phi Yên đã biết nàng ấy đã bị bệnh nhiều năm.

Nữ tử này cùng tướng công nhà nàng có quan hệ như thế nào?

Xem ra thái
độ của tướng công nhà nàng đối với nữ tử này còn thân mật hơn đối với
thê tử, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát, nhưng nàng tuyệt đối
không thừa nhận là bản thân mình đang ghen.

“Tướng công, sao không giới thiệu một chút cho ta biết vị tỷ tỷ xinh đẹp này?” – Ánh mắt nàng dò xét hướng về phía trượng phu mình.

“Ta là Diệu Trúc Âm”

Không chờ
Long Diệc Hân mở miệng, thanh âm mềm nhẹ của Diệu Trúc Âm đã vang lên,
nàng thực thích nữ oa này, thật tự nhiên, trong sáng, thẳng thắn, luôn
toát ra sức sống mạnh mẽ, vui vẻ.

Diệu Trúc Âm?

Tên rất đẹp, tràn ngập ý thơ, tự “Trúc” làm cho nàng chợt nhớ đến nam tử kia, bọn họ rất là xứng đôi, một người thon cao, một người mảnh mai, một người như
sông dài, một người như suối nhỏ, thật tự nhiên hòa quyện vào nhau rất
hài hòa.

Nàng không
biết vì sao mình chợt nghĩ đến Huyền U, chính là khi nghe được tên Trúc
Âm, thì liền liên tưởng đến quan hệ của bọn họ.

Người ta tự hào phóng giới thiệu mình trước, nàng cũng không thể keo kiệt nên nhanh nhanh nói tên mình ra.

“Phi Yên nữ thần y – đại danh lừng lẫy trên giang hồ?”

Trúc Âm tuy
rằng ẩn cư ở Thanh Trúc biệt uyển, nhưng ẩn cư không có nghĩa là nàng
hoàn toàn không biết gì về chuyện trên giang hồ, vì Lục nhi sợ nàng buồn chán nên luôn nói cho nàng biết những chuyện xảy ra trên giang hồ,
những nhân tài mới xuất hiện.

Thật sự gặp
được nữ đại thần y truyền kỳ Ngọc Phi Yên lòng nàng có chút kinh ngạc,
tiểu nữ oa kia chính là nữ thần y tiêu sái, nghe nói y thuật của nàng là hoàn toàn kế thừa từ Tiêu Dao Y Thánh, hơn nữa lại là trò giỏi hơn
thầy.

Ánh mắt của
nàng ấy từ khi vào đây đều đặt trên người Diệc Hân, hắn đưa nàng đến đây là vì muốn để nàng ấy xem bệnh cho mình, đứa nhỏ này thời khắc nào cũng đều luôn quan tâm đến nàng.

“Đó là giang hồ bằng hữu truy phong, tiểu muội cũng thấy xấu hổ.”

Ngọc Phi Yên nói như vậy nhưng thật ra cũng không khách khí chút nào, nàng nào có
xấu hổ đâu, nàng vui vẻ nhận thì có, bởi vì nàng rất tin tưởng vào y
thuật của mình.

Vào lúc này, Diệu Trúc Âm lại ho lên khụ khụ

Long Diệc
Hân dời ánh mắt đang đặt trên người thê tử, nhìn Trúc Âm mà lo lắng, may mắn thay lần này nàng chỉ ho khan vài tiếng thì liền dừng lại.

“Tỷ tỷ, nếu tin tưởng tiểu muội, có thể cho tiểu muội bắt mạch hay không?”

Ngọc Phi Yên chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Trúc Âm, nóng lòng muốn thử.

******************

Mỹ Nhân Phu QuânTác giả: Lạc Thần HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có… “Trúc âm muốn gặp nàng?”Nữ tử này chính là sư phụ của Long Diệc Hân cùng Mạc Lục – Diệu Trúc Âm.Nàng nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng tràn đầy vui mừng, Diệc Hân rốt cục cũng tìm được một nữa của chính mình, nàng luôn lo lắng vì hắn quá coi trọng nàng mà sẽ bỏ qua cơ hội lấy vợ, mà nàng lại không thể ép buộc hắn làm những chuyện mà hắn không thích, đứa nhỏ này luôn vì chuyện năm đó không chữa khỏi bệnh cho nàng mà áy náy không thôi, những năm gần đây, vẫn đều tìm cách cứu trị cho nàng, thật là khổ cho hắn.Thật ra chuyện này không liên quan đến hắn, vận mệnh nàng đã được định như vậy, ai cũng oán không được, thân thể nàng sinh ra đã mang bệnh khó chữa, hơn nữa đã kéo dài được đến hai mươi năm, đây cũng là phúc khí của nàng.“Ta đương nhiên muốn gặp nữ tử mà ngươi thích…khụ khụ…”, đột nhiên Diệu Trúc Âm ho không ngừng.Long Diệc Hân tiến lên, tay trái đỡ lấy nàng, tay phải đặt sau lưng nàng, chậm rãi đem nội lực truyền vào cơ thể nàng, nữa khắc sau, thanh âm khụ khụ mới dừng lại được. Hắn thu hồi bàn tay, mi tâm nhíu lại, khuôn mặt mang nét ưu tư, bệnh tình Trúc Âm gần đây lại có vẻ nặng hơn, có nên cho Phi Yên xem qua một chút hay không?Trong lòng Long Diệc Hân ngầm bực bản thân mình, hắn nhìn nàng chịu khổ mà không có biện pháp cứu trị, chỉ có thể tạm thời xoa dịu đi.Huyền U a Huyền U, nếu ngươi tận mắt thấy bộ dáng khổ sở của nàng là do chính ngươi tạo thành, ngươi sẽ như thế nào đây? Cũng nên cho ngươi xem qua một chút, nhưng bây giờ còn chưa đến thời điểm, để cho hắn ở lại băng quan cẩn thận suy nghĩ lại việc của mình làm một chút a.Trong lúc còn đang suy tư, một âm thanh trong trẻo truyền vào,“Tướng công, ta đã trở về.”Vừa dứt lời, bóng hình màu tím xinh đẹp thướt tha đã đến phòng khách.Diệu Trúc Âm đánh giá nữ tử thanh lệ trước mặt, nhìn nàng sức sống tràn ngập quanh mình, vừa lòng gật đầu, dùng ánh mắt hỏi Long Diệc Hân, xác định nàng là vợ của hắn.Trên thân cô gái này có một loại mị lực đặc biệt, nhất là đôi mắt long lanh sáng ngời, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào trong đôi mắt trong suốt như thủy tinh ấy.Khi Diệu Trúc Âm đang đánh giá nàng, thì Ngọc Phi Yên cũng âm thầm nghiên cứu nàng ấy.Nàng ấy rất đẹp, yếu ớt đến độ làm cho người ta đau lòng, nàng ấy như con chim nhỏ cần được người ta bảo vệ và chăm sóc, nhưng Ngọc Phi Yên biết nàng ấy không phải như vậy. Khi nàng ấy cười, làm người ta phát sinh cảm giác an tâm, như hoa cỏ nở trong mùa xuân.Nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng ấy, ấn đường có chút xanh tím, vừa thấy Phi Yên đã biết nàng ấy đã bị bệnh nhiều năm.Nữ tử này cùng tướng công nhà nàng có quan hệ như thế nào?Xem ra thái độ của tướng công nhà nàng đối với nữ tử này còn thân mật hơn đối với thê tử, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát, nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận là bản thân mình đang ghen.“Tướng công, sao không giới thiệu một chút cho ta biết vị tỷ tỷ xinh đẹp này?” – Ánh mắt nàng dò xét hướng về phía trượng phu mình.“Ta là Diệu Trúc Âm”Không chờ Long Diệc Hân mở miệng, thanh âm mềm nhẹ của Diệu Trúc Âm đã vang lên, nàng thực thích nữ oa này, thật tự nhiên, trong sáng, thẳng thắn, luôn toát ra sức sống mạnh mẽ, vui vẻ.Diệu Trúc Âm?Tên rất đẹp, tràn ngập ý thơ, tự “Trúc” làm cho nàng chợt nhớ đến nam tử kia, bọn họ rất là xứng đôi, một người thon cao, một người mảnh mai, một người như sông dài, một người như suối nhỏ, thật tự nhiên hòa quyện vào nhau rất hài hòa.Nàng không biết vì sao mình chợt nghĩ đến Huyền U, chính là khi nghe được tên Trúc Âm, thì liền liên tưởng đến quan hệ của bọn họ.Người ta tự hào phóng giới thiệu mình trước, nàng cũng không thể keo kiệt nên nhanh nhanh nói tên mình ra.“Phi Yên nữ thần y – đại danh lừng lẫy trên giang hồ?”Trúc Âm tuy rằng ẩn cư ở Thanh Trúc biệt uyển, nhưng ẩn cư không có nghĩa là nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện trên giang hồ, vì Lục nhi sợ nàng buồn chán nên luôn nói cho nàng biết những chuyện xảy ra trên giang hồ, những nhân tài mới xuất hiện.Thật sự gặp được nữ đại thần y truyền kỳ Ngọc Phi Yên lòng nàng có chút kinh ngạc, tiểu nữ oa kia chính là nữ thần y tiêu sái, nghe nói y thuật của nàng là hoàn toàn kế thừa từ Tiêu Dao Y Thánh, hơn nữa lại là trò giỏi hơn thầy.Ánh mắt của nàng ấy từ khi vào đây đều đặt trên người Diệc Hân, hắn đưa nàng đến đây là vì muốn để nàng ấy xem bệnh cho mình, đứa nhỏ này thời khắc nào cũng đều luôn quan tâm đến nàng.“Đó là giang hồ bằng hữu truy phong, tiểu muội cũng thấy xấu hổ.”Ngọc Phi Yên nói như vậy nhưng thật ra cũng không khách khí chút nào, nàng nào có xấu hổ đâu, nàng vui vẻ nhận thì có, bởi vì nàng rất tin tưởng vào y thuật của mình.Vào lúc này, Diệu Trúc Âm lại ho lên khụ khụLong Diệc Hân dời ánh mắt đang đặt trên người thê tử, nhìn Trúc Âm mà lo lắng, may mắn thay lần này nàng chỉ ho khan vài tiếng thì liền dừng lại.“Tỷ tỷ, nếu tin tưởng tiểu muội, có thể cho tiểu muội bắt mạch hay không?”Ngọc Phi Yên chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Trúc Âm, nóng lòng muốn thử.******************

Chương 84: Mỹ nhân sư phụ (2)